Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 208 : Gặp lại Độc Suất

Ngày đăng: 01:41 22/04/20


Bùm bùm bùm!



Lục Thiếu Du thấy trong sơn cốc tràn ngập khói độc màu đen đậm đặc, hai lão nhân tấn công dồn dập quét bay khói độc không thể gần người.



Hiệp cốc rung rinh, trên bầu trời vang vọng tiếng nổ điếc tai. Hai lão nhân công kích đã đến trình độ khủng bố, mỗi đợt công kích vung ra vặn vẹo không gian gây tiếng nổ.



Chính giữa sơn cốc, mùi thuốc đậm đặc lại dâng lên, có người vẫn đang luyện chế đan dược. Hai lão nhân không ngừng công kích làm người kia hơi thở không ổn định, rất khó luyện chế đan dược thành công.



Lão nhân mập âm trầm hét to một tiếng:



– Đông Vô Mệnh, độc trận của ngươi không có gì hay ho cả, phá!



Chân khí thuộc tính thổ bộc phát, lão nhân mập âm trầm cách không vỗ chưởng. Chưởng thế đánh ra, năng lượng vô hình dao động kịch liệt trong hiệp cốc. Chưởng ấn to mấy trăm thước dung nhập vào không gian, lặng lẽ quét về hướng đầy mùi thuốc.



Khói độc đen đậm đặc chớp mắt tụ tập lại thành móng vuốt khói đen khổng lồ đằng trước chưởng ấn.



Chưởng ấn vỗ mạnh vào móng vuốt khói đen, năng lượng chân khí thuộc tính thổ hùng hồn thoáng chốc tràn ngập, không gian hiệp cốc bị vặn vẹo. Thanh thế khiến người sợ hãi, làm Lục Thiếu Du ở bên trên hiệp cốc tim đập nhanh nhìn lén.



Đây mới là cường giả thật sự, giơ tay nhấc chân, mỗi đợt công kích cực kỳ cường đại.



Bùm!



Năng lượng cuồng bạo thổi tan, móng vuốt khói đen nhìn như yếu ớt nhưng lúc này lại là không gì phá nổi nhất. Khói đen bị đánh tan lại nhanh chóng ngưng tụ xen lẫn mùi nồng gay mũi, trong khói có chất độc, lỡ hít một hơi sẽ gặp rắc rối.



– Chẳng lẽ là lão độc vật?



Lục Thiếu Du nhìn khói độc đầy trời, liên tưởng thanh âm quen thuộc kia, hắn nghĩ ngay một người. Lão độc vật Thôi Hồn Độc Suất.



Trong khói độc lại vọng ra tiếng quát:



– Hừ! Độc trận của ta sao có thể bị các ngươi dễ dàng phá?



Lục Thiếu Du nghe kỹ hơn:



– Đúng là lão độc vật rồi, sao lão ở đây?



Thanh âm trong khói độc trừ lão độc vật Thôi Hồn Độc Suất ra còn có ai? Lần trước chạy trốn trong Sơn mạch Vụ Đô, Lục Thiếu Du cứ tưởng sau này không còn dịp gặp lại lão độc vật, ai ngờ tình cờ gặp tại đây.
Lục Thiếu Du nhận lấy đan dược, sửng sốt nhìn. Lão độc vật bị gì mà nổi lòng từ bi? Nhưng Lục Thiếu Du đã sớm giải độc rồi.



Lão nhân mập âm trầm lạnh lùng quát:



– Đông Vô Mệnh, ngươi chưa từng tốt bụng như vậy, tiểu tử này và ngươi có quan hệ không giống bình thường, ta càng không thể thả hắn!



Lão nhân mập âm trầm lao hướng Lục Thiếu Du.



Thôi Hồn Độc Suất biến mất tại chỗ, lão chắn trước mặt Lục Thiếu Du:



– Phương Thành Hữu, ta chỉ nợ tiểu tử này một nhân tình, ngươi có cần vậy không?



Bàn tay Thôi Hồn Độc Suất vung khói độc màu đen bao phủ không gian.



Thôi Hồn Độc Suất nói với Lục Thiếu Du:



– Tiểu tử, trốn nhanh lên, thoát được coi như ngươi lớn mạng, không thoát được xem như xui.



Thôi Hồn Độc Suất xách Lục Thiếu Du bay ra ngoài hiệp cốc.



Lão nhân tóc bạc cũng bay lên trên, chân khí vận chuyển phong tỏa không gian to lớn:



– Thôi Hồn Độc Suất, ngươi không trốn thoát được!



Thôi Hồn Độc Suất sắc mặt âm trầm nói:



– Tất Phương Sơn, hai tên vô sỉ, có giỏi thì đấu tay đôi!



Lão nhân mập âm trầm Phương Thành Hữu đến sau lưng Thôi Hồn Độc Suất, hai lão nhân một trước một sau bao vây Thôi Hồn Độc Suất vào giữa.



Lục Thiếu Du ở giữa không trung thầm nghĩ lão độc vật tốt nhất đừng thả hắn rơi xuống, hắn không có Vũ kỹ bay nếu té xuống sẽ bị thương nặng.



Lão nhân tóc bạc lạnh lùng nói:



– Đấu tay đôi? Một người sẽ không làm gì ngươi được. Vô sỉ? Đông Vô Mệnh nhà ngươi tốt lành hơn ai?