Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 210 : Mời nhập môn (1)

Ngày đăng: 01:41 22/04/20


Thôi Hồn Độc Suất hỏi:



– Tiểu tử, ngươi còn dám ở lại đây? Không sợ hai lão quỷ kia tìm tới sao?



Lục Thiếu Du đáp:



– Nếu hai người kia lại đuổi theo dù chúng ta muốn trốn cũng không thoát, còn không bằng núp tại đây. Bọn họ sẽ cho rằng chúng ta thừa dịp chạy xa, không ngờ chúng ta núp gần đây.



Lục Thiếu Du quan sát bốn phía, gần đây vừa lúc có sơn động khá to.



Lục Thiếu Du nói:



– Chúng ta tạm nghỉ trong này đi, chờ một đêm chắc bọn họ sẽ đi xa.



Lúc này sắc trời đã là hoàng hôn, Phương Thành Hữu, Tất Phương Sơn không dễ tìm người.



Thôi Hồn Độc Suất nói:



– Ngươi rất có gan, dù sao ta không đi nổi nữa, nghe theo ngươi.



Hai người vào hang. Lục Thiếu Du âm thầm dặn Tiểu Long canh giữ ở cửa hang phòng ngừa hai cường giả kia tìm đến hắn sẽ biết ngay.



Trong sơn động.



Thôi Hồn Độc Suất nói:



– Xem như tiểu tử nhà ngươi đã cứu mạng ta, lần trước ngươi cũng giúp đỡ ta. Ta nợ ngươi nhân tình hai lần, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ta chưa từng nợ ai, chờ ta lành vết thương có thể đồng ý làm hai việc trong khả năng cho ngươi.



Lục Thiếu Du không khách sáo hỏi ngay:



– Lão độc vật nói thật không?



Một cường giả Linh Suất đồng ý làm hai điều, lời hứa này rất đáng giá.



– Ta không đến mức lừa nhóc con nhà ngươi.



Thôi Hồn Độc Suất liếc Lục Thiếu Du:



– Còn nữa, nếu ngươi còn gọi ta là lão độc vật thì ta sẽ cho ngươi nếm thử chút độc.



Lục Thiếu Du phản xạ thụt lùi mấy bước, mỉm cười nói:



– Cái tên lão độc vật rất dễ nghe, lão vẫn muốn ăn bớt bắt ta kêu lão là thúc sao? Ta không làm.



Thôi Hồn Độc Suất khẽ thở dài:




Thôi Hồn Độc Suất khẽ thở dài:



– Xem ra đời này ta báo thù khó khăn, thật hận.



Không khí tràn ngập bi thương.



Lục Thiếu Du nhướng mày nói:



– Lão độc vật đã hứa hai chuyện với ta, còn giữ lời không?



Thôi Hồn Độc Suất nhìn Lục Thiếu Du:



– Ta nói rồi, ta nói thì giữ lời, ta có thể hứa với ngươi hai chuyện trong khả năng.



Lục Thiếu Du mỉm cười nói:



– Vậy tốt, chuyện thứ nhất là ta muốn mời lão tham gia Phi Linh Môn.



Thôi Hồn Độc Suất lắc đầu:



– Phi Linh Môn? Chưa nghe nói qua, hơn nữa ta không muốn tham gia vào môn phái nào, ngươi đổi cái khác đi.



Lục Thiếu Du hỏi vặc lại:



– Lão vừa bảo là nói chuyện giữ lời nhưng giây sau đã đổi ý?



Thôi Hồn Độc Suất nhướng mày nói:



– Điều này cũng gọi là sự việc sao? Ta chưa từng nghe cái tên Phi Linh Môn thì sao đồng ý?



Lục Thiếu Du cười tủm tỉm:



– Hì hì, tiểu tử bất tài, hiện tại chính là chưởng môn của Phi Linh Môn, giờ lão đã nghe nói.



Lục Thiếu Du thầm tính toán nếu lão độc vật tham gia Phi Linh Môn thì hắn không sợ gì Hắc Kiếm Môn nho nhỏ, cũng không cần lo lắng Hoàng Hải Ba.



Thôi Hồn Độc Suất thản nhiên liếc Lục Thiếu Du:



– Ngươi làm chưởng môn?



Ánh mắt Thôi Hồn Độc Suất khinh thường nói:



– Ngươi làm chưởng môn là ta biết ngay Phi Linh Môn không ra gì, chắc ngươi tụ tập mấy tiểu tử chưa dứt sửa nổi hứng muốn thành lập một môn phái đúng không? Nếu ta muốn tham gia môn phái thì biết bao nhiêu đại môn đại phái cầu xin ta đi. Ngươi cảm thấy ta sẽ nhìn trúng Phi Linh Môn tồi tàn của ngươi sao?