Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 2237 : Con đường đào thoát
Ngày đăng: 02:08 22/04/20
- Lão thử tạp mao, tiếp tục đuổi đi!
Lục Thiếu Du thản nhiên quát, lúc này hắn cũng đã bỏ chạy được mấy canh giờ.
Sắc trời đã gần hoàng hôn, trong lòng Lục Thiếu Du càng ngưng trọng, hắn đã bị thương, mặc dù còn có thể duy trì tốc độ này, nhưng muốn thúc giục Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực cũng phải tiêu hao kinh người, so sánh với đối phương có thiên phú trời sinh chỉ sợ không kéo dài được bao lâu.
- Không thể tiếp tục như vậy!
Lục Thiếu Du nghĩ thầm, rõ ràng cảm giác mình sắp không chịu nổi, nếu còn tiếp tục tiêu hao tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Ánh mắt hắn đảo qua, phía trước xuất hiện dãy núi lớn, núi non trùng điệp, khe sâu liên miên, rừng cây xanh biếc vô biên vô hạn, dày dặc rậm rạp hơn những nơi khác.
- Vào rừng!
Ánh mắt hắn híp lại, Lục Thiếu Du không chút do dự, đôi cánh run lên, chớp mắt đã xuyên vào biển rừng bên dưới.
Vừa vào rừng, nơi nơi đều là đại thụ che trời, Lục Thiếu Du thu nhỏ Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực tới mức tận cùng, tốc độ vẫn vô cùng khủng bố.
- Ngươi trốn không thoát đâu!
Nhìn thấy Lục Thiếu Du lao vào rừng, thân hình Huyết Dạ thu nhỏ lại sau đó lao theo đi vào.
- Con chuột này thật sự muốn không chết không ngừng sao!
Ánh mắt Lục Thiếu Du ngưng tụ, tâm thần quan sát, Huyết Dạ cũng đang đuổi theo sau.
- Lão thử tạp mao, ta xem ngươi làm sao mà đuổi!
Lục Thiếu Du hừ lạnh một tiếng, thân ảnh xuyên qua đại thụ che trời, ở trong rừng rậm bay vòng vèo, muốn trốn người tuyệt đối vô cùng thuận lợi.
- Chi chi!
Huyết Dạ gầm rú, vùng núi này đại thụ ngập tràn, tầm mắt bị giới hạn, muốn đuổi theo một người khó khăn hơn không ít, khiến cho hắn giận dữ không ngừng rít gào.
Lục Thiếu Du cấp tốc trốn loạn, ước chừng sau hai canh giờ mới có cảm giác cách Huyết Dạ ngày càng xa.
Mãi tới khi hoàn toàn không còn cảm giác được khí tức của Huyết Dạ, hắn vẫn chưa yên lòng, lúc này sắc mặt đã tái nhợt, trước mắt xuất hiện khe núi thật lớn, lập tức thu liễm Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực lướt nhanh vào trong khe sâu.
- Ca ca, Tiểu Long đâu?
Không nhìn thấy thân ảnh Tiểu Long, Lục Tâm Đồng vội hỏi.
- Ta cũng không biết, Tiểu Long bị Thanh Ly đuổi theo, nhưng có lẽ cũng không có chuyện gì!
Lục Thiếu Du nói, Tiểu Long có Huyền Vũ thần xác, chỉ sợ cần phải có yêu thú cửu giai hậu kỳ đỉnh phong ra tay, bằng không cũng không tổn thương được hắn.
- Thực lực Thanh Ly rất mạnh, huyết mạch trong tộc cực cao, chúng ta nên nghĩ biện pháp tìm được Tiểu Long tốt hơn.
Bạch Linh có chút lo lắng nói.
- Ân, chúng ta đi tìm Tiểu Long, nhưng ta cần điều tức một lát!
Lục Thiếu Du nói.
Để Dương Quá cùng Thiên Độc Yêu Long cảnh giới, Lục Thiếu Du đi vào bên trong Thiên Trụ giới.
Trong dãy núi liên miên trùng điệp, chỉ vài giờ sau đã hừng đông, thân ảnh Tiểu Long cấp tốc lướt qua chân trời, cảm giác sau lưng không còn khí tức của Thanh Ly, ánh mắt nghi hoặc, thân thể cao lớn xoay quanh giữa không trung, quay đầu nhìn ra phía sau, hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh Thanh Ly đuổi tới.
- Hừ, còn muốn đuổi Long gia của ngươi, không có cửa đâu!
Tiểu Long nhủ thầm, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, bây giờ hắn phải đi tìm lão đại, không biết lão đại bọn họ như thế nào.
Sưu!
Tiểu Long thoáng cân nhắc liền khôi phục hình người, hắn cũng không phải lo lắng an nguy của lão đại, nhưng muốn đi tìm người thật sự có chút phiền phức.
- Tại sao lại như vậy!
Nửa canh giờ sau thân ảnh Tiểu Long xuất hiện trong một khe sâu, thần sắc nghi hoặc, hắn đã đi qua nơi này nhưng bây giờ quay trở lại, đi tới đi lui đều giống như luôn đảo quanh trong khu núi này, vô luận là hướng nào cũng không thể thoát thân đi ra.
- Yêu thú tạp giao, sao lại không chạy, tiếp tục chạy a, ở trong Luân Hồi cốc ta xem ngươi còn chạy đi đâu!
Đúng ngay lúc này một thân ảnh hiện ra trên đỉnh phong núi, nam nhân tà mị xuất hiện.