Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 231 : Đối kháng vượt cấp (1)

Ngày đăng: 01:41 22/04/20


Răng rắc!



Không khí trên trảo ấn bị vặn vẹo, khí lưu hình thành vòng xoáy cỡ nhỏ. Trường kiếm của Trịnh Anh kêu lên răng rắc rồi gãy thành mấy mảnh vụn.



Trảo ấn chứa kình khí hùng hồn tỏa ra, cùng lúc đó trảo ấn khác nhanh như tia chớp chộp tới trước mặt Trịnh Anh. Kình khí xé rách không gian, không khí trấn động liên tục.



Biến đổi vượt sức tưởng tượng của Trịnh Anh, bao tay quái dị của Từ Phục Quan có thể trực tiếp đỡ nhát kiếm. Trịnh Anh nhanh chóng lùi ra sau, vận chuyển vội vàng chân khí dồn tới dưới chân, nàng vặn người né nhanh.



Từ Phục Quan cười âm trầm:



– Khục khục, bao tay này luyện chế bằng bạch ngọc tinh ti, không sợ binh khí bình thường.



Trịnh Anh lùi lại rất nhanh nhưng tốc độ của Từ Phục Quan cũng không chậm, trong phút chốc trảo ấn của Từ Phục Quan tuy không cào trúng Trịnh Anh nhưng lại chụp vào vai trái của nàng.



Trảo ấn móc vào xương, lực lượng cường đại bộc phát. Vai trái Trịnh Anh đau nhức, máu tuôn ồ ạt dọc theo cánh tay nhỏ giọt xuống đất.



Mặt Trịnh Anh xanh mét, nhanh chóng kết ấn, chân khí nóng rực tuôn ra. Chân khí bộc phát, khí thế của Trịnh Anh tăng vọt. Một ngọn lửa bay ra khỏi tay phải Trịnh Anh ngưng tụ thành hình.



Trịnh Anh hét to một tiếng:



– Liệt Diễm Toàn Đao!



Ngọn lửa trong tay Trịnh Anh biến thành đao quang bay ra, lửa rít gào. Đao quang tàn phá cắt vỡ không gian chém mạnh vào Từ Phục Quan.



Đây là Liệt Diễm Toàn Đao vũ kỹ hỏa hệ hoàng cấp sơ giai Trịnh Anh mới tu luyện gần đây, là vũ kỹ lấy từ mật thất. Lúc này Trịnh Anh sử dụng Liệt Diễm Toàn Đao uy lực kinh người, không gian dao động kịch liệt.



Cảm nhận khí thế của Trịnh Anh đột nhiên mạnh hơn, Từ Phục Quan kinh ngạc kêu lên:



– A? Là vũ kỹ sơ giai hoàng giai?



Trịnh Anh nhanh chóng thụt lùi, trảo ấn xoay chuyển, ánh sáng màu lam tuôn ra. Trảo co lại, chân khí đậm đặc hóa thành trảo ấn sắc bén ùa lên đầu ngón tay Từ Phục Quan nghênh đón Liệt Diễm Toàn Đao củaTrịnh Anh.



Bùm bùm bùm!



Hai lực lượng cường đại va chạm, khí thế phá núi lấp sông va chạm mạnh vào nhau. Vị trí hai lực lượng đụng độ vang lên tiếng nổ điếc tai khắp chân trời.
Lục Thiếu Du nhìn Trịnh Anh, vết thương nặng trên vai trái quá nặng, sức chiến đấu giảm đi, không đánh lại Từ Phục Quan được. Các trưởng lão khác không có mặt, chắc bận bế quan. Rất khó để một mình Lục Thiếu Du giết Từ Phục Quan.



Trịnh Anh nói:



– Chưa, ta kêu các trưởng lão xuất quan ngay.



Trịnh Anh nói rồi định đi thông báo các trường lão khác xuất quan. Trịnh Anh bị thương khá nặng, không thể đối phó Từ Phục Quan được, chỉ còn cách kêu các trường lão khác xuất quan.



Lục Thiếu Du nói nhanh:



– Không cần, cứ để mấy vị trưởng lão bế quan đi, ta sẽ đối phó người này.



Nếu đang trong lúc đột phá bị quấy rầy thì tổn thất lớn, nếu mấy trưởng lão đều đột phá sẽ giúp ích rất lớn cho Phi Linh Môn vững mạnh.



Từ Phục Quan thì tu vi Vũ Phách nhị trọng, Lục Thiếu Du biết hắn không đánh lại nhưng còn có Tiểu Long. Dựa vào Tiểu Long chưa chắc Lục Thiếu Du không có khả năng đánh thắng, huống chi hắn tu luyện đầy đủ vũ kỹ ngũ hệ. Nếu vào phút mấu chốt buộc phải lật ngửa hết con bài thì cũng đành chịu, nhưng tóm lại hôm nay Lục Thiếu Du nắm chắc có thể giết Từ Phục Quan.



Trịnh Anh kinh ngạc giây lát sau nhắc nhở Lục Thiếu Du:



– Chưởng môn, người này đã là Vũ Phách nhị trọng.



Trịnh Anh biết Lục Thiếu Du chỉ mới là Vũ Sư, hắn làm sao đánh lại Vũ Phách nhị trọng?



Lục Thiếu Du thản nhiên nói:



– Không sao. Trịnh trưởng lão hãy giải quyết những người La Sát Môn khác, cứ giao người này cho ta.



Tiểu Long lắc lư trên vai Lục Thiếu Du, mắt nhìn chằm chằm Từ Phục Quan đứng đằng trước.



Trịnh Anh chần chừ nói:



– Tuân lệnh chưởng môn! Nhưng chưởng môn cẩn thận chút, đặc biệt là bao tay của Từ Phục Quan.



Trịnh Anh lao tới vòng hỗn chiến, nàng bị thương không đánh lại Trịnh Anh nhưng đối phó đám đệ tử Vũ Sư, Vũ Sĩ La Sát Môn thì dư sức qua cầu, không cần tốn nhiều công sức.