Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 2340 : Tộc trưởng Long Ngộ (1)

Ngày đăng: 02:09 22/04/20


- Huyền Hạo, lá gan của ngươi cũng không nhỏ, ngươi có biết đây là nơi nào không?



Ánh mắt lão giả tóc xanh trầm xuống.



Huyền Hạo không chút né tránh nói:



- Biết rõ cho nên ta mới tới.



- Ngươi cho rằng mình có thể làm càn ở trong Thanh Long Hoàng tộc ta sao?



Sắc mặt lão giả tóc xanh có chút khó coi nói.



- Lão gia hỏa, đừng mang Thanh Long Hoàng tộc ra uy hiếp ta, ta hỏi ngươi, mẫu thân ta ở đâu?



Tiểu Long phẫn nộ nói, lực đạo trong lúc vô hình lại đè nặng lên trên người có tu vi bát giai trung kỳ kia. Không gian vặn vẹo kịch liệt, khuôn mặt người có tu vi bát giai trung kỳ kia lập tức đỏ lên.



- Thả người trong tay ngươi ra, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi.



Bên người lão giả tóc xanh, một lão giả có tu vi bát giai hậu kỳ lạnh lùng nói, hắn đã sớm tức giận từ trước.



- Uy hiếp ta sao?



Ánh mắt Tiểu Long trầm xuống, khóe miệng nở nụ cười lạnh, trực tiếp bóp tay, không gian vặn vẹo kia lập tức cuồng bạo, xoắn lên.



Ngao.



Người có tu vi bát giai trung kỳ này rốt cuộc không có cách nào chống lại, ánh mắt hoảng loạng, bị ép hóa thành bản thể Thanh Long. Bản thể của hắn cực lớn, ước chừng hơn ngàn mét, toàn thân được lân phiến màu xanh bao phủ, quang mang rạng rỡ. Dưới bụng là ngũ trảo tràn ra uy áp, khí tức ngập trời tuôn ra đem theo một cỗ long uy.



- Biến thành long thì làm sao? Linh Hoàng khí Huyền cấp mà thôi.




- Đáng chết.



Nhìn thấy phần đông cường giả trong tộc bị ép hóa thành bản thể, thân ảnh lão giả áo xanh lập tức lao thẳng về phía Tiểu Long.



- Nhị trưởng lão, lấy lớn hiếp nhỏ là không tốt.



Huyền Hạo bước ra một bước, thân ảnh lập tức xuất hiện trước người Nhị trưởng lão, trường bào màu tím tung bay, tràn ngập một cỗ khí thế bá đạo.



- Huyền Hạo, đây chính là Thanh Long Hoàng tộc.



Sắc mặt Nhị trưởng lão trầm xuống, khí tức tràn ra. Không gian sau lưng phong vân biến sắc, Nhưng mà sau khi cảm nhận được khí tức của Huyền Hạo khiến cho trong lòng hắn có chút run sợ.



- Ta chỉ tới tìm người mà thôi, hôm nay bất kể như thế nào ta cũng phải gặp được nàng mới thôi. Nếu không cho ta gặp, ta đành phải đắc tội vậy.



Huyền Hạo nói, âm thanh quanh quẩn, khí thế kinh người.



- Hừ, khẩu khí thật lớn, ngươi coi đây là nơi nào?



Một đạo âm thanh trầm thấp nhàn nhạt từ xa truyền đến. Ba đạo lưu quang xẹt qua, khi âm thanh vừa dứt lập tức có hai đạo thân ảnh đáp xuống. Ánh mắt Lục Thiếu Du nhanh chóng nhìn vào ba người này.



Trong ba người này thì có một lão giả, hai thanh niên. Hai người thanh niên này thoạt nhìn chừng hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi, khí chất bất phàm. Trên người đều mang theo một cỗ ngạo khí, khí tức tràn ra, đều đạt tới bát giai trung kỳ đỉnh phong, quả thực cũng có tiền vồn để kiêu ngạo.



Mà lão giả kia lại khiến cho Lục Thiếu Du không khỏi dò xét thêm vài lần, lão giả kia lăng không đứng thẳng, ánh mắt cực kỳ bức người, tuổi chừng bảy chục, trên người mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, khuôn mặt không giận mà uy. Điều khiến cho Lục Thiếu Du kinh ngạc chính là không ngờ trên người lão giả này không có bất kỳ một chú khí tức chấn động nào, càng chứng minh thực lực của người này tuyệt đối không kém.



Ba người đáp xuống, lão giả kia nhìn không trung, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Long, sắc mặt không biến đổi, lạnh nhạt nói một câu:



- Tuổi còn nhỏ mà đã làm càn như vậy, ngươi cho rằng không có ai quản được ngươi sao?