Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 2372 : Theo ta đánh một trận

Ngày đăng: 02:09 22/04/20


Long Yên không nói gì, khóe miệng nở nụ cười, hai hàng lông mày lại khẽ nhíu lại.



– Long Yên, ngươi thật lớn mật.



Một tiếng quát vang lên, vô số thân ảnh đáp xuống. Động tĩnh bực này đã kinh động chúng cường giả trong Thanh Long Hoàng tộc. Hai người dẫn đầu chính là Long Ngộ và Long Nguyệt.



Chúng cường giả tới, Kim Huyền lúc này mới nhìn kỹ về phía trước.



– Phụ thân, mẫu thân.



Mắt nhìn thấy Long Ngộ, Long Yên nhìn Dương Quá. Đôi mắt xinh đẹp khẽ đổi, bờ môi đỏ mọng mở ra, lên tiếng.



– Long Yên, nhân loại này có quan hệ gì với con?



Long Nguyệt khẽ than, trên khuôn mặt già nua hiện lên sự bất đắc dĩ.



– Không có bất kỳ một quan hệ nào.



Long Yên trả lời.



– Nếu đã không có quan hệ gì thì giết nhân loại này đi.



Tinh quang trong mắt Long Ngộ chợt lóelên, nhìn qua Long Yên rồi quát lớn một tiếng. Uy áp lan tràn, âm thanh quanh quẩn, không gian đột nhiên giống như cứng lại.



– Phụ thân, thả hắn đi. Con cam đoan hắn sẽ không tới đây nữa



Long Yên quỳ trên mặt đất, ánh mắt run rẩy. Nàng không ngờ ngày hôm nay lại tới nhanh như vậy.



– Long Yên, lời ta nói con không nghe thấy sao?



Ánh mắt Long Ngộ run lên, khuôn mặt uy nghiêm. Cho dù là ai cũng có thể cảm giác được lúc này tộc trưởng Long Ngộ đang giận.



– Nữ nhi không làm được. Nếu như phụ thân muốn giết hắn thì trước tiên cứ giết con đi.



Long Yên nhìn phụ thân, đôi mắt khẽ đổi, trong mắt hiện lên sự kiên nghị.



Nghe vậy, vô số trưởng lão, hộ pháp chung quanh biến sắc. Lúc này bọn họ không khó mà đoán ra được dường như Nhị công chúa và nhân loại này có quan hệ. Bằng không vừa rồi làm sao Nhị công chúa lại lưu tình. Trong lời nói của hai người, mọi người nghe qua làm sao không hiểu cơ chứ.



Ánh mắt Long Ngộ trầm xuống, hàn ý từ trong kẽ răng tràn ra, lạnh lùng nói:




– Tỷ tỷ, muội biết hắn là nhân loại, chẳng lẽ ngay cả tỷ cũng không hiểu muội sao?



– Ài.



Long Bích Hàm khẽ thởi dài, nhìn Long Yên rồi quay đầu lại nhìn lên trên không trung nói:



– Phụ thân, mẫu thân, thành toàn cho muội muội đi.



– Cái gì mà thành toàn? Hai nghịch nữ nhà các ngươi, chuyện của ngươi còn chưa xong đâu.



Long Ngộ tức giận, mắt nhìn Long Yên nói:



– Nếu như ngươi đã che chở cho nhân loại này thì ta nhìn xem ngươi có thể che chở cho hắn tới lúc nào. Người đâu, bắt nghịch nữ này cho ta.



Mấy chục đạo thân ảnh nhảy lên, khí tức tràn ra. Khí tức tràn ngập không trung khiến cho không trung run rẩy. Trong lúc mơ hồ có một cỗ uy áp tràn ra khiến cho cả không trung theo đó run rẩy không ngớt. Khí tức khiến cho lình hồn mọi người cảm thấy bỡ ngỡ.



– Nhị công chúa, đắc tội.



Từng đạo khí tức cường hãn đều tập trung vào người Long Yên. Dưới cỗ khí tức này, gợn sóng trong không gian lắc lư.



– Ai dám tiến lên thì đừng trách ta không khách khí.



Dưới từng đạo khí tức này, ánh mắt Dương Quá khẽ đổi, sắc mặt lạnh lẽo. Đôi mắt đen nhánh lúc này tràn ngập sự lạnh lùng, nhìn vào hơn chục đạo thân ảnh đang ở trên không trung.



– Quá nhi, cho dù đệ có mạnh mẽ tới đâu cũng không địch lại bọn họ.



Long Yên nhìn Dương Quá, nàng tự biết thực lực trong tộc, chúng trưởng lão một khi ra tay không ai có thể chống lại. Huống chi còn có phụ mẫu nàng bên cạnh.



– Địch không lại đệ cũng phải đối mặt, đệ sẽ không cho bất luận kẻ nào làm tổn thương tới tỷ.



Dương Quá dứt lời, thân thể nhảy lên, tay nắm Chấn Thiên lẩm bẩm nói:



– Chấn Thiên, hôm nay theo ta chiến một trận được không?



Ông.



Dường như hiểu được lời của Dương Quá nói, Chấn Thiên rung lên, tiếng kiếm minh vang vọng, hội tụ tạo thành âm thanh đinh tai nhức óc quanh quẩn trong không gian. Tiếng kiếm minh như tiếng sấm, giống như hoan hô, giống như rít gào, khiến cho lòng người rung động.