Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 257 : Giết ngay lập tức

Ngày đăng: 01:41 22/04/20


Mắt Lục Thiếu Du lóe tia sáng lạnh:



– Tụ Bảo Môn.



Lục Thiếu Du đang định xử Tụ Bảo Môn không ngờ tự đưa lên cửa.



Lục Thiếu Du ngần ngừ một lúc, nói:



– Chu trưởng lão, sáng mai ta đích thân đi Tụ Bảo Môn một chuyến, Chu trưởng lão mang theo hai trăm đệ tử thực lực tốt nhất đi với ta. Năm trưởng lão khác cũng đi cùng, Đông lão thì ở lại Phi Linh Môn trấn thủ.



Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhướng mày hỏi:



– Có cần ta đi chung không?



Mắt Lục Thiếu Du lóe tia sáng lạnh, giễu cợt:



– Đông lão ở lại Phi Linh Môn là tốt nhất, sợ là có người hy vọng Đông lão ra mặt. Hơn nữa ta và nhóm Chu trưởng lão, Trịnh trưởng lão giải quyết trấn Hoa Môn được rồi.



Lục Thiếu Du lẩm bẩm:



– Nếu có người đã muốn chơi vậy ta sẽ chơi với bọn họ.



Lục Thiếu Du rời khỏi đại điện, cùng Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trở về chỗ ở.



Lục Tâm Đồng đáng yêu chạy tới bên cạnh Lục Thiếu Du:



– Ca ca đã về, Tâm Đồng nhớ ca ca.



Vừa nhìn thấy Lục Tâm Đồng, Lục Thiếu Du như muốn đứt dây thần kinh:



– Linh Đồ tứ trọng?



Mới hơn hai tháng mà Lục Tâm Đồng từ Linh Đồ nhất trọng lên tứ trọng, tăng vọt ba tầng.



Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đắc ý nói:



– Tiểu tử, có gì mà lạ? Tâm Đồng có độc thể bẩm sinh mạnh hơn ta tưởng tượng một chút, tốc độ tu luyện rất kinh người. Ta cho rằng trong vòng năm năm Tâm Đồng dư sức đột phá đến Linh Phách.



Đệ tử bảo bối của lão có khác.



Lục Thiếu Du kinh ngạc há hốc mồm:



– Năm năm đến Linh Phách?




Giơ roi giục ngựa chạy đến trấn Hoa Môn đã gần ban trưa, tiếng động rầm rộ khiến nhiều người tụ tập ở cửa trấn xem náo nhiệt.



Lục Thiếu Du giơ roi quát:



– Giá!



Lục Thiếu Du chạy thẳng tới Tụ Bảo Môn, hắn không xa lạ gì đường đến Tụ Bảo Môn vì lần trước đã đi qua. Lục Thiếu Du sẽ tính luôn nợ cũ và mới.



Hai trăm người rầm rộ dừng lại trước Tụ Bảo Môn, vây kín con đường.



– Chưởng môn, đây chính là Tụ Bảo Môn!



Đám người đang đi lại xung quanh kinh hoàng vội lùi ra xa. Trong Tụ Bảo Môn có một vài khách đang mua đồ thấy người Phi Linh Môn rầm rộ kéo đến thì chạy ra ngoài.



Trong Tụ Bảo Môn truyền ra tiếng hét to:



– Có chuyện gì? Làm gì? Ai kiếm chuyện với Tụ Bảo Môn ta?



Người Tụ Bảo Môn đã sớm chạy vào báo cáo tình hình.



Lục Thiếu Du nói với mấy trưởng lão Phi Linh Môn:



– Xuống dưới đi.



Lục Thiếu Du nhảy xuống ngựa, mặt lạnh băng nhìn đoàn người Tụ Bảo Môn đi ra. Khoảng ba mươi người, đi đầu là nam nhân mặc áo trắng khoảng bốn mươi tuổi, hơi mập mạp. Nam nhân áo trắng mắt bắn ra tia sáng lạnh.



Đi bên cạnh nam nhân áo trắng là thanh niên khoảng hai mươi tám, chín tuổi, trường bào hoa phục, tóc dài buộc sau gáy. Lục Thiếu Du cảm nhận khí thế từ thanh niên mặc hoa phục, hắn nhướng mày. Thanh niên mặc hoa phục là Linh Giả, chắc là Linh Sư tứ trọng trong Tụ Bảo Môn.



Trong một thị trấn nhỏ thì Linh Sư tứ trọng là động vật hi hữu, đến đại môn đại phái cũng có chỗ đứng.



Bên cạnh nam nhân áo trắng, thanh niên mặc hoa phục có một lão nhân khoảng năm mươi tuổi. Lục Thiếu Du không quên người này, lúc hắn đi Tụ Bảo Môn mua đồ chính là quản sự kia tiếp đãi hắn, thực lực chỉ cỡ Vũ Sư nhất trọng.



Trừ ba người này ra Lục Thiếu Du nhìn ba mươi người có sáu là Vũ Sư, những người khác là tu vi Vũ Sĩ, Vũ Đồ.



Tổng thể thế lực của Tụ Bảo Môn không tầm thường, nhưng lúc này Lục Thiếu Du thầm nghi ngờ. Tụ Bảo Môn là cửa hàng bán dược liệu lớn nhất trấn Hoa Môn, thực lực của chủ tiệm tuy là Vũ Phách Vũ Sư nhị trọng nhưng Tụ Bảo Môn ở trong Cổ vực hỗn loạn, giá trị Tụ Bảo Môn ít nhất cũng cỡ năm trăm vạn kim tệ hoặc nhiều hơn nữa. Một tu vi Vũ Phách nhị trọng làm sao trấn thủ được? Thật khiến người bất ngờ.



Lục Thiếu Du thầm nghĩ:



– Chẳng lẽ sau lưng Tụ Bảo Môn có thế lực nào...



Lục Thiếu Du đang suy tư, nam nhân áo trắng Tụ Bảo Môn dẫn người đi ra, thấy đám người Chu Ngọc Hậu, Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi, Hồ Nam Sinh thì cơ mặt co giật.