Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 2739 : Lại gặp tập tễnh
Ngày đăng: 02:13 22/04/20
Lục Thiếu Du nhìn Tử Vong thâm uyên ngày càng xa, ở bên dưới núi non trùng điệp, sương mù quanh quẩn, cơn gió mát thổi qua làm người thoải mái, rốt cục đã rời khỏi vùng đất chết chóc kia.
- Tử Yên, chúng ta cũng đi thôi!
Trên một ngọn núi, Tử Đồng trưởng lão chợt nói.
- Ân!
Tử Yên liếc mắt nhìn viễn không, khẽ gật đầu, cùng cường giả Thiên Địa các rời đi.
- Thiên lão, Địa lão, thương thế hai vị thế nào?
Lục Thiếu Du hỏi.
- Không có chuyện gì lớn, nhưng chỉ sợ khó thể khôi phục trong thời gian ngắn!
Tạ Thiên cười khổ nói, nói thế nào lần này xem như nhặt về một mạng, rời khỏi Tử Vong thâm uyên.
Lục Thiếu Du gật đầu, thời gian không thành vấn đề, chỉ cần tiến vào Thiên Trụ giới tu luyện là được. Nhớ tới Thiên Trụ giới, trong lòng Lục Thiếu Du vừa động, Lam Linh còn ở bên trong đó, tính toán thời gian cũng đã khá lâu rồi.
- Nhị lão, có biết giữa nghĩa phụ Nam thúc cùng Thiên Vân đảo có quan hệ gì không?
Lục Thiếu Du thoáng do dự cuối cùng vẫn hỏi, nghe lời nói của Thiên Dương, Mang Linh cùng Thanh Oản, hắn mơ hồ cảm thấy bên trong có chuyện xưa, mà Thiên Địa nhị lão là bằng hữu của nghĩa phụ, việc này chỉ sợ họ cũng hay biết một ít.
- Việc này…
Thiên Địa nhị lão nhìn nhau, lại nhìn Lục Thiếu Du, Tạ Thiên cười khổ nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, đây cũng không phải bí mật gì, chỉ là một ít chuyện tình cảm vài trăm năm trước mà thôi.
Vẻ mặt Gia Cát Tây Phong uể oải, rốt cục trốn thoát, lúc ở trên quảng trường hắn dựa vào bí pháp sơn môn giả chết, nhờ vậy mới tránh được một kiếp, chỉ tiếc lần này Lan Lăng sơn trang toàn quân bị diệt, bị đả kích tới dao động căn cơ, Liễm Linh Tôn giả, Lộc Linh Tôn giả bị đánh chết, mấy Tôn Cấp bị giết, Lan Lăng sơn trang đã bị thương đại nguyên khí.
Sưu sưu!
Hai thân ảnh uể oải rời khỏi, sau một lát Tử Vong thâm uyên không còn một bóng người, đã khôi phục vẻ yên tĩnh ngày xưa, không còn ai dám tự tiện xông vào nơi đây.
Cả không gian thâm uyên tràn ngập sương mù màu trắng, lại tràn ra uy áp cực lớn, trực tiếp đem cả không gian bao phủ bên trong, hết thảy đều chìm trong một mảnh biển mây bát ngát.
Ngay lúc biển mây bao phủ, không có bất luận kẻ nào nhìn thấy trong mây lặng yên xuất hiện một thân ảnh tập tễnh, mang theo khí tức thê lương viễn cổ, thân ảnh kia không rõ bộ dáng, giống như bị sương mù che kín, mơ hồ ẩn hiện, chỉ có thể nhìn thấy chút dấu vết tập tễnh, dù có người nhìn thấy cũng nghĩ là mình bị hoa mắt.
- Qua cửa thứ hai, còn có hai cửa, đợi lâu như vậy hi vọng lúc này sẽ thành công đi!
Thân ảnh thì thào nói, nhìn lên trên bầu trời, bàn tay nhẹ nhàng vung lên, một mảnh không gian xung quanh nhộn nhạo tràn ra, một giây sau cả không gian Tử Vong thâm uyên như đọng lại, sương mù trở nên dày đặc, cả không gian biến thành mê mẩn mờ mịt, hết thảy đều chìm ngập vào trong sương mù dày đặc đầy trời.
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, nhóm người Lục Thiếu Du nhắm mắt điều tức, vì chờ người phía sau nên tốc độ tuyết sư chậm hơn không ít, mọi người đều đang chuyên tâm dưỡng thương.
Tuy nhắm mắt điều tức nhưng tâm thần Lục Thiếu Du vẫn quan sát bên ngoài, đột nhiên hắn mở mắt, quát:
- Mọi người cẩn thận!
- Hống!
Thiên Sí Tuyết Sư rống lên ngừng lại, hai cánh chấn động, không gian khí lưu gào thét như hai cỗ long quyển phong thổi tung giữa không trung.
- Ngao!
Kim Dực Thiên Lang, Thôn Thiên Cùng Kỳ cũng ổn định thân thể, từng đầu phi hành yêu thú đều dừng lại, ánh mắt mở to nhìn quanh đầy cảnh giác, tâm thần phóng thích quan sát xung quanh.