Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 266 : Ta thích ngươi
Ngày đăng: 01:41 22/04/20
Lục Thiếu Du nghe nam nhân trung niên nói:
– Tiểu thư có bị sao không? Tại sao mang một người trở về? Người này có lai lịch thế nào?
Phụ nhân trung niên đáp:
– Người có xích mích với tiểu thư, có chút bản lĩnh, tu vi Vũ Sư, mới rồi trúng một đòn của ta nhưng không chết.
Nam nhân trung niên tức giận nói:
– Người này dám gây chuyện với tiểu thư sao? Thật là gan to bằng trời, nếu như bị chưởng môn biết việc này sẽ trách tội chúng ta bảo vệ không chu đáo. Ta thấy hay là giết tiểu tử này đi!
Nam nhân trung niên giơ tay phải lên, chân khí tuôn ra, chưởng ấn ngưng tụ trong bàn tay gã.
Lữ Tiểu Linh kéo nam nhân trung niên lại, sợ gã vỗ chưởng xuống thật:
– Lưu trưởng lão khoan giết hắn! Nếu muốn giết hắn thì ta đã không mang hắn trở lại, ta muốn dạy tiểu tử này bài học rồi mới giết, ai kêu hắn dám chọc vào ta!
Nam nhân trung niên nói:
– Vậy được rồi, chặt tứ chi của tiểu tử này đi, miễn cho hắn tổn thương tiểu thư.
Lục Thiếu Du chửi thầm:
– Chết tiệt, bản công tử có thù với ngươi sao?
Nam nhân trung niên thật độc ác, khi nào có cơ hội Lục Thiếu Du thầm thề sẽ chặt tứ chi của gã ra. Lục Thiếu Du chỉ dám tưởng tượng này nọ, tiếp tục giả bộ hôn mê.
Thấy nam nhân trung niên định ra tay, Lữ Tiểu Linh ngăn lại:
– Lưu trưởng lão khoan đã, để ta tự mình làm là được.
Nam nhân trung niên bực tức nói:
– Được rồi, tiểu tử này dám chọc vào tiểu thư, ta sẽ cho hắn biết thủ đoạn của ta. Dám chọc tiểu thư, ta sẽ cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong.
Biểu tình kia như thể Lục Thiếu Du có thù giết phụ thân hắn vậy. Biểu tình của nam nhân trung niên chỉ hận không thể băm nát Lục Thiếu Du ra ngay tại chỗ.
Lữ Tiểu Linh lấy ra hai túi không gian, là Không gian thú nang, túi không gian nàng lục được trên người Lục Thiếu Du:
– Vương trưởng lão, Lưu trưởng lão, các người nhìn xem có thể mở ra hai túi không gian này không?
Nam nhân trung niên nhận lấy Không gian thú nang, phụ nhân trung niên thì cầm túi không gian.
Lữ Tiểu Linh đạp mạnh vào mông Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du mở bừng mắt ra, há mồm muốn chửi:
– Nàng...!
Lục Thiếu Du đổi sắc mặt, hắn mà chọc giận nữ nhân này sẽ ăn quả đắng. Đại trượng phu co được giãn được, ráng nhịn một lúc thì hơn.
Lữ Tiểu Linh tức giận nói:
– Ta thế nao? Kẻ lừa đảo, tại sao ngươi lừa lấy đi Thiên Sí Tuyết Sư của ta?
Lữ Tiểu Linh hung tợn nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm.
Lục Thiếu Du nói ngược lại:
– Ta lừa lấy Thiên Sí Tuyết Sư của nàng, chẳng lẽ nàng không biết lý do sao? Nàng không hiểu nỗi khổ của ta?
Lữ Tiểu Linh nhìn biểu tình của Lục Thiếu Du, kinh ngạc nói:
– Ngươi lừa ta còn bảo là có nỗi khổ? Ý gì đây?
Lữ Tiểu Linh khó hiểu nhìn Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du thầm nhủ:
– Nguy rồi, không biết nói tiếp thế nào.
Lục Thiếu Du cái khó ló cái khôn, nhếch môi cười tà. Lục Thiếu Du thay đổi sắc mặt, biểu tình buồn bã, cúi đầu khe khẽ thở dài.
Lục Thiếu Du mở miệng nói:
– Bởi vì... ta thích nàng.
Lữ Tiểu Linh run rẩy, suýt té ngửa ra sau, vẻ mặt ngạc nhiên, đầu óc trống rỗng.
Giây lát sau Lữ Tiểu Linh phản ứng lại, nàng chỉ vào Lục Thiếu Du lắp bắp nói:
– Đồ háo sắc, ngươi... Ngươi nói cái gì? Còn nói nữa là... Là ta giết ngươi!
Lục Thiếu Du nhìn phản ứng của Lữ Tiểu Linh thì mừng thầm, vẻ mặt chân thành tha thiết, đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn Lữ Tiểu Linh chăm chú.