Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 2970 : Ở trong bí cảnh
Ngày đăng: 02:16 22/04/20
Lục Thiếu Du gật đầu, Bạch Linh không phải tộc nhân Thanh Long Hoàng tộc, đi cùng với hắn còn thuận tiện hơn một chút.
- Lão đại, vậy thì huynh nên cẩn thận một chút, chúng ta thi xem ai có thu hoạch nhiều hơn.
Tiểu Long nói, hắn cũng không nhiều lời mà lập tức cùng người Thanh Long Hoàng tộc thả người rời khỏi.
- Chúng ta đi chỗ nào?
Nhìn Tiểu Long và người của Thanh Long Hoàng tộc rời khỏi, Bạch Linh đi tới bên người Lục Thiếu Du rồi nói.
- Bên nào cũng như nhau.
Lục Thiếu Du dò xét một chút, dù sao hắn cũng không quen nơi này, trước tiên cứ vào rồi nói sau.
Sưu Sưu.
Thân ảnh hai người hóa thành hai đạo lưu quang trắng xanh biến mất giữa không trung. Mà sau khi hai người biến mất không lâu, trên một ngọn núi cách đó không xa, đám người Tử Yên, Lam Thập Tam, Tử Đồng của Thiên Địa các lập tức đáp xuống.
- Chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, có thể đạt được cơ duyên do tiền bối lưu lại hay không thì phải xem cơ duyên của hai ngươi. Hy vọng các ngươi có thể thu được.
Tử Đồng trưởng lão nói với Tử Yên và Lam Thập Tam. Đoàn người này cũng không có dừng lại mà lập tức biến mất tại chỗ.
- Hy vọng có thể đạt được cơ duyên ở trong Hư Không Bí Cảnh, nơi này thật không đơn giản.
Trong một sườn núi bị mây mù bao phủ, Lăng Thanh Tuyệt nhìn bốn phía rồi nói:
- Phụ thân có nói trong này có không ít truyền thừa của Đế giả thượng cổ, đồng thời cũng có bảo vật, so với bên ngoài còn tốt hơn nhiều. Chỗ tốt bên trong này cực lớn.
Lục Thiếu Du lập tức nghi hoặc, địa đồ cổ này dường như bị cái gì đó dẫn dắt, giống như muốn mang hắn tới một loại địa phương nào đó.
- Bạch Linh, chúng ta đi.
Lục Thiếu Du do dự một chút rồi nói, cầm địa đồ cổ trong tay, quyết định đi theo sự chỉ dẫn của khí tức bên trên địa đồ. Địa đồ cổ này có quan hệ với Hư Không Bí Cảnh, có lẽ đến lúc đó sẽ có thu hoạch gì đó cũng không nhất định.
Hai người một đường phi hành trên hư không, tâm thần Lục Thiếu Du dò xét trên địa đồ, dựa theo sự chỉ dẫn vô hình trên địa đồ, một đường đi về phía trước. Cũng không biết xuyên qua bao nhiêu sơn mạch và lục địa, đoán chừng hai ngày sau, thân ảnh Lục Thiếu Du đáp xuống một ngọn núi khổng lồ, sườn núi một mảnh xanh biếc, đến đỉnh núi lại là vách núi đá. Ngọn núi nguy nga, sừng sững.
- Chính là chỗ này.
Lục Thiếu Du nói, địa đồ tới đây không có một chút khí tức nào, lưu quang cũng không có lan tràn ra. Lục Thiếu Du mở địa đồ ra cẩn thận nhìn, lại đối chiếu với ngọn núi chung quanh, rốt cuộc cũng phát hiện ra đây chính là cửa vào trên địa đồ. Dựa theo hình vẽ trên địa đồ xem ra đây chính là khu vực mà hắn vừa mới đặt chân xuống.
- Khí tức ở nơi này cực kỳ nồng đậm, trong lúc mơ hồ còn có khí tức nguy hiểm, cẩn thận một chút.
Lục Thiếu Du nhìn bốn phía, hai người tiếp tục xâm nhập vào bên trong sơn mạch này.
...
- Tất cả mọi người cẩn thận một chút, trong này cũng không phải vùng đất hiền lành gì.
Trong một sơn cốc bị sương mù dày đặc bao phủ, Nguyên Nhược Lan mặc một bộ váy tím, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía. Tâm thần càng thêm cẩn trọng dò xét bốn phía trong không gian.
- Thực lực của Đế Đạo minh hiện tại quá mạnh mẽ, chúng ta nhất định phải tìm kiếm được cơ duyên ở nơi này. Bằng không Thiên Kiếm môn nội tình vài vạn năm của chúng ta sẽ tràn ngập nguy cơ.
Lưng Cổ Kiếm Phong đeo một thanh trường kiếm rộng màu vàng, ánh mắt âm hàn, nhớ tới chuyện tìm được đường sống trong chỗ chết hơn mười ngày trước mà trong lòng hắn còn sợ hãi.