Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 2977 : Phòng tuyến tâm lý
Ngày đăng: 02:16 22/04/20
Dưới từng tiếng kêu thảm, thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du biến hóa. Năm Linh Tôn ở trong thâm uyên đều bị Lục Thiếu Du thôn phệ sạch sẽ thành thây khô. Thây khô dưới linh hỏa trong tay Lục Thiếu Du lập tức hóa thành tro tàn.
Liên thục thôn phệ năm Linh Tôn, chuyện này đối với Lục Thiếu Du mà nói còn xa không đủ đột phá, chỉ là như muối bỏ biển mà thôi.
Lúc này Đại hồn anh vẫn còn đang tiếp tục thôn phệ tàn hồn Thiên Thứu điêu thượng cổ. Lục Thiếu Du phỏng đoán còn cần không ít thời gian. Nhìn cấm chế do bản thân bố trí trên vực sâu, Lục Thiếu Du tự tin coi như Chuẩn Đế cũng sẽ bị đánh lừa, về phần Đế giả, dường như trong này cũng không có.
Ánh mắt biến ảo, Tử Lôi Huyền Đỉnh xuất hiện trong lòng bàn tay, quang mang lóe lên, thân ảnh Lục Thiếu Du lóe lên tiến vào trong Tử Lôi Huyền Đỉnh.
Ở trong Tử Lôi Huyền Đỉnh tại một thạch thất lúc này có một đạo thân ảnh chừng ba mươi tuổi đang khoanh chân ngồi, ăn mặc giống như thư sinh, khuôn mặt cực kỳ tuấn lãng. Đây chính là Bách Biến Tôn giả bị trọng thương khi trước. Chỉ là lúc này hắn đã khôi phục tới tình trạng cực kỳ khủng bố. Trong thời gian ngắn ngủi không tới một tháng không ngờ lại khôi phục được ba bốn thành. Nếu như đổi lại là người khác sợ rằng muốn khôi phục tới mức này không có thời gian nửa năm tuyệt đối không làm được.
Sưu.
Gợn sóng trong không gian lóe lên, lần nữa Lục Thiếu Du xuất hiện trong thạch thất, thân ảnh hiện lên trước người Bách Biến Tôn giả.
- Lục Thiếu Du.
Nhìn thấy thân ảnh Lục Thiếu Du, Bách Biến Tôn giả biến sắc, đứng dậy muốn công kích.
- Tốt nhất ngươi nên thành thật một chút thì tốt hơn, coi như lúc ngươi toàn thịnh ta lật tay cũng có thể tiêu diệt ngươi.
Lục Thiếu Du lạnh nhạt nhìn Bách Biến Tôn giả, tâm thần dò xét, người này không ngờ có thể khôi phục nhanh như vậy khiến cho Lục Thiếu Du phải sợ hãi thán phục. Có lẽ chuyện này có liên quan cực lớn tới thể chất đặc thù kia.
- Lục Thiếu Du, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
- Xem ra ngươi sống lâu vậy còn chưa nhìn rõ a. Ta thấy ngươi đã sống uổng rồi.
Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười nói.
- Tại sao ngươi lại nói vậy?
Bách Biến Tôn giả sững sờ, nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Ngươi mới bao nhiêu tuổi, miệng còn hôi sữa, có tư cách gì mà nói lão phu. Nực cười.
- Bách Biến Tôn giả, ngươi rất tốt, bị người lợi dụng cũng không bị mất mặt, ít nhất chứng minh người còn giá trị lợi dụng. Ngay cả một người giá trị lợi dùng còn không có thì sống cũng không có một chút giá trị gì. Người trên đời sợ nhất không phải là mình bị người khác lợi dụng mà sợ nhất mình không có giá trị để lợi dụng.
Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng rồi nói.
- Ngụy biện.
Bách Biến Tôn giả trầm giọng nói, ánh mắt chớp động, dường như lời nói của Lục Thiếu Du khiến cho trong lòng hắn chấn động.
- Ngươi cẩn thận nghĩ lại đi, nếu như ngươi không muốn bị ta lợi dụng thì có thể tự bạo hồn anh bây giờ. Bằng không thừa dịp ngươi còn giá trị lợi dụng với ta thì thành thật một chút. Bằng không nếu như ta thay đổi chủ ý thì ngay cả giá trị lợi dụng ngươi cũng không có.
Bách Biến Tôn giả xoắn xuýt, hắn phát hiện ra trước mặt Lục Thiếu Du hắn không đoán ra được trong lòng Lục Thiếu Du đang nghĩ gì. Lục Thiếu Du này làm việc không theo lẽ thường, bản thân hắn giống như một quân cờ trong tay đối phương, hết lần này tới lần khác không có cách nào giãy dụa.