Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 2999 : Con người vô sỉ 2
Ngày đăng: 02:16 22/04/20
Lục Thiếu Du phỏng đoán đầu Thiên Sí Tuyết Sư này sợ rằng cũng tồn tại từ thời thượng cổ, lại là cấp bậc Yêu Đế.
- Đế giả thượng cổ, còn có thần khí thượng cổ.
Lần nữa có thanh âm kinh ngạc vang lên, mọi người nghe vậy lập tức nhìn về phía trước. Chỉ thấy trước thân thể khổng lồ của Thiên Sí Tuyết Sư có một đạo thân ảnh đang đứng trên mặt đất, hai chân lún sâu xuống mặt đất, chung quanh có khe nứt thật sâu.
Đạo thân ảnh này mặc trường bào, toàn thân gầy gò, cơ bắp héo rút, thoạt nhìn cao ngất. Chung qunah thân thể gợn sóng trong lúc vô hình lắc lư khiến cho linh hồn run run, toàn thân trong lúc vô hình phải chịu một cỗ uy áp bàng bạc cực lớn.
Đạo thân ảnh này khiến cho người khác nhìn vào lập tức có cảm giác giống như đang nhìn vào một ngọn núi lớn, không thể rung chuyển.
- Uy áp thật mạnh.
Ánh mắt Lục Thiếu Du run lên, thân ảnh này khiến cho linh hồn hắn có cảm giác áp lực, cực kỳ tương tự với khí tức trên người Đế Khôi, tuyệt đối là thân thể Đế giả.
Mà ở trong tay thân ảnh này nắm một thanh trường kiếm chống xuống mặt đất, trường kiếm này vô cùng kỳ lạm toàn thân màu trắng lại có hai khối thân kiếm giống như hai thanh kiếm có chung một chuôi vậy. Thế nhưng có thể nhìn ra trường kiếm này tuyệt đối là nhuyễn kiếm, mặt khác một khối thì là cứng rắn (ngạnh) chất thân kiếm
Trên thân trường kiếm tuy rằng trải qua vô số tuế nguyệt thế nhưng vẫn sáng bóng giống như trăng sáng, không nhiễm một chút tro bụi nào. Một cỗ khí tức khiến cho linh hồn người khác run sợ từ trong trường kiếm lan tràn ra. Thậm chí chung quanh trường kiếm màu trắng này năng lượng thiên địa không ngừng quanh quẩn, cũng không biết đã qua mấy vạn năm thế nhưng lại giống như trường tồn với thời gian vậy.
Nhìn qua cảnh này, đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Nhược Lan có chút khiếp sợ, biến ảo không ngừng.
- Thần khí, đây tuyệt đối đã tới cấp độ thần khí.
Tất cả mọi người nhìn vào thanh trường kiếm, trong mắt hiện lên sự nóng bỏng, tham lam, sợ hãi thán phục.
- Lục Thiếu Du, đi chết đi.
Khi tất cả khôi phục lại như lúc ban đầu, sắc mặt những người còn lại của Huyền Sơn môn đã xám như tro tàn. Hơn Sơn Thái thượng trưởng lão tu vi Chuẩn Đế không ngờ chỉ một chiêu đã bị Lục Thiếu Du đánh chết.
Khiên Bách Biến, Nguyên Nhược Lan kinh ngạc, một chiêu đánh chết Chuẩn Đế, hồn anh cũng không trốn thoát được là khái niệm gì.
- Ài, tự gây nghiệt không thể sống.
Ánh mắt Lục Thiếu Du lạnh nhạt nhìn đám người Huyền Sơn môn bốn phía, thân ảnh lóe lên, xuất hiện bên người Linh Tôn lục trọng kia, dễ dành đánh cấm chế vào trên người hắn.
- Giết không tha.
Sát ý trong mắt bắn ra, Lục Thiếu Du nói với Đế khôi.
- Ô.
Trong giây lát Đế Khôi lên tiếng, thân ảnh lao thẳng về phía trước, một cỗ năng lượng thiên địa bàng bạc rít gào quanh thân, khí tức sát phạt tuôn ra.
Sưu.
Cả không trung bắn đầu biến sắc, cánh tay Đế Khôi run lên, năm ngón tay uốn lượn tạo thành trảo ấn xẹt qua không gian. Trước trảo ấn, không gian bị nghiền nát từng khúc, dùng xu thế bôn lôi đánh một người có tu vi Tôn cấp cùng với hồn anh thành mảnh vỡ.
- Trốn, chạy mau.
Vũ Tôn cửu trọng còn lại của Huyền Sơn môn hét lớn một tiếng, thân ảnh nhanh chóng chạy trốn, hoàn toàn không có dũng khí chống lại. Thế nhưng tốc độ của Đế Khôi lại khiến cho bọn họ tuyệt vọng. Trong giây lát lại có thêm mấy người có tu vi Tôn cấp vẫn lạc.