Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 3093 : Đột phá thành Đế 2
Ngày đăng: 02:17 22/04/20
Giữa hè, trời xế chiều bỗng nhiên mưa rào, từng giọt tí ta tí tách, mưa rơi không ngừng kéo dài tới đêm mới dừng lại. Trăng sáng chiếu vạn dặm, từng ngôi sao le lói trên bầu trời. Mọi âm thanh như hợp xướng vang vọng, tiếng dế kêu, ếch kêu du dương tạo thành một giai điệu động lòng người. Thanh âm quanh quẩn trong Phi Linh sơn mạch, mãi đến sáng sớm hôm sau.
Mùa hè, thời tiết vô cùng nóng bức. Gió sớm mai thổi qua mang theo cảm giác mát mẻ. Ban ngày, cả sơn mạch nóng bỏng, dã thú không buồn xuất hiện, lá cây phơi nắng ủ rũ, mà ngay cả trên mặt đất cũng xuất hiện không ít khe nứt.
- Nóng quá. Đã lâu không có nóng như vậy.
- Đúng vậy, nóng đến mức mà người tu luyện như chúng ta cũng không chịu nổi, hay là nghỉ ngơi một chút đi.
Trong Phi Linh môn, mặt trời nhô lên cao, một đệ tử mồ hôi đầm đìa dừng tu luyện, đến đình viện nghỉ ngơi một lát.
Ầm ầm.
Lúc này trên không trung yên tĩnh của Phi Linh môn đột nhiên xuất hiện động tĩnh cực lớn. Phía hậu sơn, trên một ngọn núi khổng lồ có một cỗ năng lượng chấn động phóng lên trời.
Năng lượng ngập trời trong khoảng khắc tràn ngập không trung, hóa thành một cơn lốc bằng năng lượng trong thiên địa khuếch tán ra chung quanh. Năng lượng kinh người mang theo khí tức lạnh lẽo khiến cho không gian nóng bỏng lập tức lạnh lẽo giống như rơi vào trong hầm băng. Nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, cảm giác nóng bỏng vừa rồi biến mất không thấy gì nữa.
- Lạnh quá, dường như sắp đóng băng vậy, xảy ra chuyện gì?
Trong Phi Linh môn, vô số đệ tử khiếp sợ, từng ánh mắt nhìn về phía hậu sơn.
Trên ngọn núi khổng lồ, năng lượng lạnh lẽo kinh người phóng lên trời, phiến thiên địa này dường như cũng bị liên lụy, lập tức chìm vào trong bóng tối.
Giờ phút này thiên địa chìm vào trong bóng tối, chỉ có một cỗ năng lượng lạnh lẽo lan tràn ra quang mang màu lam. Mây đen tràn ngập bầu trời, một cỗ năng lượng vô hình ở trong thiên địa chấn động, mặt đất lắc lư, không gian run rẩy. Mặt nước trong phiến thiên địa này bắt đầu nổi lên sóng to gió lớn, mặt đất rạn nứt.
Ầm ầm.
Vô số ánh mắt kinh hãi, trong chớp mắt, trong mây đen vang vọng tiếng sấm minh, giống như linh hồn lúc này cũng run rẩy nhè nhẹ, gió nổi mây phun, dị tượng thiên địa.
...
- Đoan Mộc huynh, lão quái và Thiếu Du hiện tại như thế nào rồi?
Thánh Thủ Linh Đế khẽ lắc đầu, nói:
- Không có tin tức gì, hơn năm năm rồi...
Trong phòng nhỏ lập tức chìm vào trong yên tĩnh. Sắc mặt mọi người ngưng trọng, thời gian hơn năm năm, tất cả mọi người đều nghĩ biện pháp, thế nhưng chỉ có thể bất lực.
- Chẳng lẽ lúc này lão quái vật sẽ vẫn lạc sao?
Ánh mắt Hàn Băng Tôn giả ảm đạm, lão quái vật vì đi cứu hắn mới như vậy. Nếu như lão quái vật gặp bất trắc, trong lòng của hắn làm sao có thể yên được.
- Việc này cũng không ai biết, hy vọng bọn họ được ông trời thương xót.
Thánh Thủ Linh Đế nói.
- Đúng vậy, Thiếu Du cũng bị vây khốn ở bên trong. Nó có yêu thú tọa kỵ, nếu như Thiếu Du vẫn lạc thì bọn chúng sẽ biến được tình huống đại khái.
Ánh mắt Hàn Băng Tôn giả sáng ngời nhìn mọi người.
Thánh Thủ Linh Đế cười khổ, nói:
- Thủ đoạn khống chế yêu thú của Thiếu Du chính là Huyết Hồn Ấn mà ta sáng chế ra. Cũng không phải là liên hệ linh hồn đơn thuần. Tăng thêm sự ảnh hưởng của không gian, ta đã kiểm tra Thiên Sí Tuyết Sư của Thiếu Du, cũng không có cách nào biết được tình huống hiện tại của Thiếu Du. Chỉ có Tiểu Long của Thanh Long Hoàng tộc, Thiếu Du cùng với Tiểu Long kết thành huyết khế, một khi xảy ra chuyện cũng có thể biết rõ. Thế nhưng hiện tại Tiểu Long cũng bị nhốt ở bên trong.
- Như vậy có chút phiền phức.
Ánh mắt Hàn Băng Tôn giả dần dần ngưng trọng.