Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 3243 : Có mưu đồ 2
Ngày đăng: 02:19 22/04/20
Tại một chỗ trong không gian, dưới bóng đêm lờ mờ, một ngọn núi khổng lồ cao vút trong mây xuất hiện. Cây cối chung quanh không có, vách núi dựng đứng, cực kỳ đồ sộ.
Mà ngọn núi khổng lồ này cô độc đứng đó càng khiến cho người ta có cảm giác không tầm thường.
Trên ngọn núi khổng lồ cắm vô số lợi kiếm. Từ chân núi tới đỉnh núi, trong khe nứt của núi đá có đủ loại trường kiếm rậm rạp, chằng chịt cắm xuống.
Kiếm quang bắn ra bốn phía, kiếm khí lạnh lẽo mà sắc bén tràn ngập chung quanh thế nên cây cối không thể sinh trưởng. Nơi này cũng chỉ có một ngọn núi này đột nhiên mọc lên, kiếm quang lan tràn, dưới bóng đêm lờ mờ khiến cho người ta có cảm giác lập lòe.
Trước ngọn núi lúc này có mấy đạo thân ảnh đang đứng, đứng đầu là một người lưng đeo trường kiếm, đúng là chưởng môn Cổ Kiếm Phong của Thiên Kiếm môn. Chung quanh còn có mấy trưởng lão của Thiên Kiếm môn khác.
Sắc mặt mấy người uể oải, thậm chí là ủ rũ. Cơ nghiệp trên vạn năm của Thiên Kiếm môn bị hủy, thậm chí cho tới bây giờ, trên cả đại lục đã không còn nơi nào cho bọn họ sống yên ổn.
Bọn họ vốn đường đường là trưởng lão và chưởng môn Thiên Kiếm môn, là nhân vật mà chỉ cần khẽ dậm chân một cái là có thể khiến cho đại lục rung động. Thế nhưng hiện tại chi có thể nghẹn khuất trốn trong không gian này, cừu hận không cần phải nói.
Sưu.
Trên ngọn núi có một đạo kiếm quang lóe lên, một vết nứt không gian xuất hiện. Một đạo thân ảnh xinh đẹp lập tức lách mình đi tới trước người Cổ Kiếm Phong. Trên người mặc bộ váy dài màu tím, ở trên ống tay áo rộng thùng tình còn có tơ tằm thêu thành hình hoa sen. Nhìn qua có chút thanh nhã, dáng người cao gầy mang theo vẻ lạnh lùng. Người này chính là Nguyên Nhược Lan.
- Nhược Lan, Huyết Kiếm lão tô có gì phân phó?
Cổ Kiếm Phong vội vàng hỏi Nguyên Nhược Lan.
- Huyết Kiếm lão tổ bảo sư phụ và chư vị trưởng lão đi vào không gian Ảo Ảnh ma kiếm.
Nguyên Nhược Lan nói.
Du Thược cắn răng nói, khi biết được chân tướng, trong lúc nhất thời nàng cũng không kịp phản ứng.
- Du Thược, không phải phụ thân con không để ý tới con, những năm này hắn không biết sự tồn tại của con. Muốn trách thì trách mẫu thân. Tất cả đều là mẫu thân không tốt.
Lăng Thanh Tuyền khẽ than trong lòng, vốn nàng tưởng rằng hắn ở trong Hư Không Bí Cảnh đã lành ít dữ nhiều cho nên mới nói dối với Du Thược. Bằng vào tính cách của Du Thược, nàng không ngờ mọi chuyện lại tới mức này.
- Mẫu thân, những năm này hắn chưa từng tới tìm người, sao người lại nói giúp hắn?
Du Thược trầm giọng nói.
Lăng Thanh Tuyền không nói thêm gì, ánh mắt nhìn qua chung quanh, toàn thân bị cấm chế. Nếu là cấm chế bình thường thì nàng còn có biện pháp. Thế nhưng cấm chế do Huyết Kiếm Đại Đế bố trí, đối với nàng mà nói, muốn cởi bỏ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Mẫu thân, người nói liệu hắn có chết hay không? Rõ ràng hắn có thể né tránh, tại sao lại nhận một kiếm của con?
Mãi một lúc lâu sau Du Thược mới nhẹ giọng hỏi.
- Yên tâm đi, nếu ngay cả con cũng giết được hắn thì hắn đã sớm chết vô số lần. Sau khi hắn biết rõ chúng ta ở đây nhất định sẽ tới cứu con.
Lăng Thanh Tuyền nói.
- Con không muốn hắn cứu, con quyết không nhận hắn.
Trong lòng Du Thược lúc này hỗn loạn một mảnh, rõ ràng nàng đang hận hắn vì từ nhỏ hắn không bên cạnh nàng. Thế nhưng lại lo lắng, sợ một kiếm kia có thể giết chết hắn. Nếu như hắn chết, vậy thì... Tóm lại hiện tại trong lòng nàng vô cùng hỗn loạn.