Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3333 : Đại trận tự nhiên 1

Ngày đăng: 02:20 22/04/20


- Có yêu thú trong nước nhìn thấy, lúc đó trên Địa Viêm đảo có biển lửa ngập trời. Khiến cho toàn bộ Địa Viêm đảo biến mất. Mãi đên hôm sau Địa Viêm đảo mới hiện lên trên Đông Hải.



Tử Yên nhìn Lục Thiếu Du nói:



- Theo cường giả Thiên Địa các ta phỏng đoán, lúc ấy hẳn đã có cường giả chuẩn bị từ sớm, dùng thủ đoạn thông thiên, đem trọn không gian chung quanh Địa Viêm đảo phong ấn lại. Lúc này mới có thể vô thanh vô tức tiêu diệt Địa Viêm đảo. Sau đó cường giả Thiên Địa các ta đã tự mình đi qua Địa Viêm đảo điều tra qua. Phát hiện trong đảo lưu lại lực lượng quỷ dị âm hàn. Thế nhưng lại có khí tức nóng bỏng. Cho nên cường giả ra tay với Địa Viêm đảo có lẽ hơn phân nửa là Đế giả thuộc tính hỏa hoặc là thuộc tính thủy. Thiên Địa các ta cũng chỉ biết rõ như vậy mà thôi.



- Rốt cuộc là ai tiêu diệt Địa Viêm đảo? Sau đó có tìm được Vô Tự Thiên Thư hay không?



Lục Thiếu Du nghi hoặc suy tư hỏi, tất cả đầu mối quá ít.



- Chín bản Vô Tự Thiên Thư, từ thời viễn cổ tới nay đã nhiều lần xuất hiện qua. Nhưng sau này đều không rõ tung tích. Lần này không biết có thể hội tụ chín bản Vô Tự Thiên Thư trong Thiên Trủng hay không. Người có Vô Tự Thiên Thư có lẽ đều mang tới Thiên Trủng, chỉ sợ..



Trong đôi mắt xinh đẹp của Tử Yên tràn ngập vẻ ngưng trọng.



- Sợ nhất cái gì?



Lục Thiếu Du nhíu mày, hắn chưa từng thấy Tử Yên nghiêm trọng như vậy bao giờ.



- Sợ nhất còn không biết Vô Tự Thiên Thư ở nơi nào, căn bản còn không tiến vào trong Thiên Trủng. Đến lúc đó sẽ không có cách nào gom đủ Vô Tự Thiên Thư. Dựa theo các tiền bối trong tộc nói, nếu như không gom góp đủ chín bản Vô Tự Thiên Thư, tuyệt đối không có cách nào đạt được đại cơ duyên kia. Mà chúng ta tới lúc đó hơn phân nửa sẽ vẫn lạc ở trong này.



Tử Yên nhìn Lục Thiếu Du, khóe miệng nở nụ cười khổ.



- Sẽ không, chúng ta còn có hy vọng, không nhất định sẽ không tìm thấy.
Lục Thiếu Du hỏi Âm Minh.



- Đương nhiên, có lẽ ngươi có thể đi đường khác. Nhưng mà vẫn phải xuyên qua mảnh sơn mạch này. Bởi vì chỗ của đại cơ duyên chính là ở ngoài sơn mạch.



- Vậy vào đi thôi, cẩn thận một chút là được rồi.



Lục Thiếu Du gật đầu với Tử Yên, quyết định tiến vào sơn mạch. Bởi vì trên không trung có sương mù màu trắng quỷ dị che khuất bầu tời, cho nên ba người không thể phi hành trên không trung. Chỉ có thể mượn chân khí và linh khí đi trên mặt đất. Xuyên thẳng qua từng ngọn núi, tốc độ này so với phi hành ở trên không chậm hơn rất nhiều.



Trong quần phong, không có cảm giác xanh um tươi tốt giống bên ngoài. Khắp nơi đều tái nhợt, trên ngọn núi khổng lồ không có bao nhiêu cảm giác sinh cơ, lộ ra vẻ tang thương hùng vĩ. Ba người cẩn thận từng tí một, cho dù Âm Minh cũng không dám qua loa. Dường như bên trong này có vật khiến cho nàng cảm thấy được nguy hiểm.



- Cẩn thận, nơi này dường như có chút không đúng.



Ngay khi ba người bước vào trong hạp cốc, Tử Yên bỗng nhiên yêu kiều quát lên một tiếng, giống như phát hiện ra thứ gì đó.



Ầm ầm.



Tử Yên vừa mới dứt lời, cả hạp cốc bỗng nhiên rung chuyển, hai bên hạp cốc, trên vách đá màu xám đột nhiên có từng đạo hỏa trụ bắn ra.



Từng đạo hỏa trụ này dài mấy trăm thước, đường kính mấy thước. Tựa như một đầu hỏa mãng dài, lập tức phóng về phía ba người Lục Thiếu Du, Tử Yên, Âm Minh.



Ngọn lửa này cũng không phải là hỏa diễm bình thường, giống như là linh hỏa của linh giả. Dưới nhiệt độ nóng bỏng khiến cho làn da người ta có cảm giác phỏng, mà ngay cả linh hồn dưới nhiệt độ này cũng bị ảnh hưởng không ít.