Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 3504 : Thải Hồng Cốc 2
Ngày đăng: 02:23 22/04/20
Điều tức một ngày, thương thế không khỏi hẳn, nhưng với thể chất biến thái của Lục Thiếu Du lại có thể chèo chống, muốn hoàn toàn khôi phục cũng không phải chuyện dễ dàng, áo bào xanh trên người nghiền nát không chịu nổi, có chút chật vật, sau khi thay bộ quần áo mới, Lục Thiếu Du lúc này mới rời phòng, cũng thấy Phương Thải Y đứng ngoài cửa, hắn ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người của nàng, tóc đen như mây, thân thể mềm mại uyển chuyển, váy dày ôm lấy thân thể rất động lòng người.
- Lục tiên sinh, chúng ta sắp tới nơi, Phạm đường chủ mời ngài đi qua.
Lúc này bị ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm vào, Phương Thải Y xấu hổ cúi đầu xuống, đôi má mang theo ba phần ngượng ngùng, bộ dáng xinh đẹp làm Lục Thiếu Du phải nhìn vài lần.
Phương Thải Y cúi đầu thấp hơn nữa, nàng chưa từng thấy ánh mắt to gan như vậy, ánh mắt này không che dấu nhìn lên người nàng, hoàn toàn không giống với những kẻ lén lút quan sát nàng, nhưng trong ánh mắt không có ý dâm loạn, không giống những kẻ lén lút nhìn nàng.
Bởi vậy nàng không cảm thấy không vui dưới ánh mắt như thế, ngược lại nội tâm sinh ra cảm giác ngượng ngùng.
Đang ở trên tọa giá phi hành, Lục Thiếu Du nhìn ngắm chung quanh, cũng không biết khi nào tọa giá phi hành đã rời khỏi khe hở thế giới, trước mặt là dãy núi nguy nga sừng sững, cảnh tượng canh ngát ngút ngàn, hoàn toàn không khác gì đại lục Linh Vũ.
- Tiểu huynh đệ, thương thế tốt hơn rồi chứ?
Lục Thiếu Du đi tới, Phạm Sàm chào đón thân thiết, ánh mắt mang ý cười, lập tức nhìn Lục Thiếu Du, hắn rất ngạc nhiên, mới một ngày thương thế đã tốt lên rất nhanh.
- Đa tạ Phạm đại ca quan tâm, vấn đề thời gian, chỉ tốn chút thời gian là khỏi hẳn.
Lục Thiếu Du nói, ánh mắt nhìn qua Phương Chí Thành cùng Phạm Kiếm Nhân, còn có Đỗ Lộc, những người khác dường như đang làm việc ở nơi khác.
- Vậy là tốt rồi, vốn không muốn quấy rầy tiểu huynh đệ chữa thương, nhưng đã tới nơi rồi, cho nên gọi là tiểu huynh đệ đi ra, chúng ta sắp tới Thải Hồng Cốc của Phương chấp sự, phải quấy rầy Phương chấp sự.
Phạm Sàm nói nhỏ.
Mà Đại đương gia ngược lại đồn đãi rất ít xuất hiện, nhưng mà nghe nói thực lực cường hãn đáng sợ, hai mươi năm trước có một thế lực không kém, cường giả Đại Đạo Cảnh đi Phong Vân Sơn, kết quả có đi không về, hồn anh và linh hồn phân thân không thể đào thoát.
Cho nên về sau không ai dám thế nào với Phong Vân Sơn, chỉ có thể tận lực tránh người Phong Vân Sơn.
Nghe khẩu khí của Phạm Sàm, Lục Thiếu Du cũng không khó suy đoán Phạm Sàm rất kiêng kỵ Phong Vân Sơn.
- Phạm đại ca, thực lực yêu nữ đến mức nào?
Lục Thiếu Du hỏi, tu vị thực lực mạnh hơn mình, cũng không biết thực lực đại khái, cho nên Lục Thiếu Du cũng cũng không biết yêu nữ thực lực ra sao, lần này hỏi cũng muốn biết rõ thực lực của Phạm Sàm, Phạm Sàm giao thủ với yêu nữ này cũng không chiếm bao nhiêu thượng phong.
Ánh mắt Phạm Sàm rung động, cười khổ, nói:
- Thực không dám đấu diếm, yêu nữ tu luyện thời gian không dài, thế nhưng mà thiên phú rất mạnh, tu vị thực lực, đã là đến Đại Đạo Cảnh, đừng nói trong Vô Minh Tiểu Thiên Thế Giới, nàng là cường giả tuyệt đối, cho dù trong Vô Sắc Trung Thiên Thế Giới cũng không phải tầm thường.
- Đại Đạo Cảnh.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, thực lực yêu nữ mạnh như thế, đã là Đại Đạo Cảnh, khó tự trách mình hoàn toàn không phải đối thủ, nội tâm Lục Thiếu Du run lên, không hề nghi ngờ, Phạm Sàm trước mặt cũng là cường giả Đại Đạo Cảnh.
Đại Đạo Cảnh và Phá Giới Cảnh hoàn toàn chênh lệch mấy đại cảnh giới, Lục Thiếu Du biết rõ mình bây giờ hoàn toàn không thể chống lại, thực lực mình bây giờ còn cách Đại Đạo Cảnh quá xa.
- Phạm đường chủ, tiểu huynh đệ, chúng ta đến rồi.