Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 356 : Tông chủ Vân Dương tông (1)
Ngày đăng: 01:43 22/04/20
- Chư vị trưởng lão, Lục Thiếu Du phạm phải tông quy, các ngươi còn muốn thu làm đệ tử sao? Lẽ nào các ngươi không đặt tông quy trước mắt?
Vẻ mặt Triệu Vô Cực trầm xuống, hơn mười trưởng lão tranh nhau thu đồ đệ, tâm tình của hắn lúc này càng ngày càng kém đi.
- Triệu Vô Cực, bớt nói nhảm cho ta. Lục Thiếu Du giết hơn năm mươi đệ tử không phải là đại sự gì. Theo ta được biết, hơn năm mươi người đánh không lại một người chết là đáng. Lục Thiếu Du ta quyết định thu rồi, ngươi không phục cứ phóng ngựa tới đây.
Vũ trưởng lão quát lên một tiếng.
- Vũ trưởng lão, tông có tông quy.
Cơ mặt Triệu Vô Cực co quắp lại nói.
- Tông quy cái gì? Người khác cho ngươi vài phần mặt mũi thế nhưng ta lại không sợ. Có gì cứ phóng ngựa qua đây. Chọc giận ta ta đến Triệu gia các ngươi chơi một chút.
Vũ trưởng lão lại nói.
- Có sư phụ như vậy cũng không tồi.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng. Vũ trưởng lão này còn chưa chính thức thu hắn làm đồ đệ đã bao che khuyết điểm như vậy xem ra cũng có thể coi là một vị sư phụ tốt.
- Chư vị trưởng lão, tông chủ có lệnh.
Phía ra có một đầu yêu thú khổng lồ đang bay tới, trên lưng yêu thú lúc này có mấy người đứng đó.
- Yêu thú phi hành Hỏa hệ Xích Thứu tứ giai sơ kỳ.
Lục Thiếu Du đánh giá đầu yêu thú trước mặt này, thân thể mấy chục thước, hẳn là đã thu nhỏ thân thể một chút. Bản thể của yêu thú đạt tới tứ giai tuyệt đối không nhỏ.
Trên lưng đầu yêu thú này có một nam một nữ, tuổi chừng mười bảy mười tám, nam khuôn mặt anh tuấn, nữ dáng dấp xinh đẹp, khí chất bất phàm.
- Tham kiến chư vị trưởng lão.
Lúc này trên lưng yêu thú nhìn xuống, từng ngọn núi lượn lờ sương mù, biến hóa khác nhau. Dưới ánh mặt trời núi non dường như được tẩy rửa một lần toát lên vẻ xanh tươi. Đỉnh núi nằm trong mây mù, như ẩn như hiện, mơ hồ có thể thấy được có không ít kiến trúc nằm trên đỉnh núi.
Dãy núi dài liên miên, dưới ánh mặt trời chiếu xuống tỏa ra quang mang nhàn nhạt, toát lên vẻ tráng lệ. Một lát sau, trước mắt Lục Thiếu Du xuất hiện một ngọn núi khổng lồ không gì sánh được.
Chỉnh thể của ngọn núi này vô cùng lớn, có thể hình như ngọn núi như một người khổng lồ chân đạp đất, đầu đội trời, sừng sững giữa vạn núi. Độ cao chừng ngàn thước, ngọn núi sừng sững, sườn núi có không ít đá sắp xếp theo một thứ tự nhất định, giống như chòm sao THương Long, khí thế phi phàm.
Trong ngọn núi, Lục Thiếu Du gặp không ít kiến trúc, loáng thoáng có thân ảnh không ngừng di chuyển.
- Chúng ta tới nơi rồi.
Từ lúc khởi hành cho tới bây giờ cũng chỉ có mấy phút mà thôi. Nếu như đi bộ thì đương nhiên sẽ rất xa. Lúc này đôi nam nữ kia nói với Lục Thiếu Du. Dọc đường hai người này cũng không nói gì với hắn, cũng không dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Đầu Xích Thứu này sau khi bay một vòng quanh đỉnh núi rồi đậu trên đó. Lục Thiếu Du theo hai người nhảy xuống đỉnh núi. Lúc này hắn mới cảm thán, những ngọn núi vừa rồi quả thực là nhỏ bé.
Đứng ở trên đỉnh núi nhìn về phía trước, những dãy núi khi trước đều ở dưới chân. Có vẻ trống trải, hắn có cảm giác mình giống như một vị tiên nhân ngao du đất trời, trong lòng không khỏi có một cỗ hào khí.
Sưu.
Lúc này chúng trưởng lão Vân Dương Tông cũng đáp xuống bên người Lục Thiếu Du. Ngoại trừ Triệu Vô Cực ra, mỗi trưởng lão đều hướng về phía Lục Thiếu Du mà mỉm cười.
- Chúng ta nhanh tới đại điện, đừng để tông chủ chờ lâu.
Dương trưởng lão nói xong, lập tức chúng trưởng lão đi tới phía trước, Lục Thiếu Du theo sau.
- Ra mắt chư vị trưởng lão.
Trên những bậc thang rộng chung quanh thi thoảng có đệ tử dừng lại hành lễ. Nhìn chung quanh đánh giá một chút tức thì Lục Thiếu Du chấn động, toàn bộ ngọn núi không lồ dường như đều bị người ta mài qua, vô cùng nhẵn nhụi.
Một lát sau, sau khi đi qua những bậc thang quanh co thì có một tòa cung điện lớn xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du.