Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3707 : Tiếp tục bày thủ đoạn

Ngày đăng: 02:25 22/04/20


- A…



Địa Long không ngừng kêu thảm, mà linh hồn phân thân rít gào muốn tương trợ nhưng không cách nào thoát khỏi lôi đình ngục giam, không dám tiếp xúc với tử sắc lôi đình, thiểm điện không ngừng xuyên qua, bởi vì lôi điện có lực lượng khắc chế linh hồn.



Phanh phanh phanh!



Lục Thiếu Du vung quyền như mưa, cự lực làm Địa Long càng kêu thảm thiết, thân thể giãy dụa vùng vẫy nhưng không cách nào vung lắc Lục Thiếu Du, từng tiếng hét điên cuồng giận dữ vang lên nhưng chẳng thấm vào đâu.



Phanh phanh phanh!



- Đừng tưởng rằng dựa vào thân thể tạp xà là có thể đối kháng ta, rốt cục xem ngươi da dày hay quả đấm của ta cứng rắn!



Oanh oanh!



Lúc này trên đầu Địa Long huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm, máu tươi phun ra như mưa, cuối cùng biến thành uể oải, căn bản không có sức phản kháng.



Mãi tới lúc này hắn mới ý thức được hôm nay mình gặp phải vấn đề gì.



- Ta nhận thua, nhận thua, đừng đánh nữa!



Địa Long rốt cục sợ hãi, trong lòng tràn ngập cảm giác vô lực, hắn biết người này có thể đem hắn đánh chết.



- Nhận thua, vậy quy thuận ta, ngươi không có ý kiến đi?



Lục Thiếu Du nanh cười.



- Ta nguyện ý quy thuận, ngươi đừng đánh nữa!



Địa Long thừa nhận quy thuận, cảm giác vô lực càng thêm dâng tràn, hắn biết nếu để đối phương tiếp tục đánh, hôm nay chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng, mặc dù thực lực đối phương chỉ tới thông thiên cảnh trung giai, nhưng lại quá mức khủng bố.



- Sớm quy thuận chẳng phải tốt hơn, cần gì phải đợi bị chà đạp mới đồng ý đâu!



Lục Thiếu Du đi tới trước mặt Địa Long, liếc nhìn linh hồn phân thân, nói:



- Nếu ngươi quy thuận, ta sẽ lưu lại ấn ký trong linh hồn của ngươi, nếu ngươi phản kháng, ta trước tiên tiêu diệt linh hồn phân thân của ngươi, sau đó nghiền xương ngươi thành tro!




- Không, ngươi cần tiếp tục ở lại cùng bọn hắn, tới lúc đó…



Lục Thiếu Du căn dặn hắn không ít sự tình, nghe xong khuôn mặt hắn không ngừng co rúm lại kinh ngạc, cuối cùng trợn mắt há hốc mồm nói:



- Chủ nhân thật quá độc, tới lúc đó bọn hắn nhất định sẽ chết vô cùng thảm!



- Tới lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh, ta tự nhiên sẽ truyền âm cho ngươi, ngươi về trước đi.



Lục Thiếu Du nói.



- Dạ!



Địa Long cung kính thối lui, rời khỏi sơn động, một mình Lục Thiếu Du lưu lại ngây người một lát, ánh mắt thoáng dao động, như đang suy tư chuyện gì.



- Ba sơn môn, bốn đại thương hành!



Lục Thiếu Du lẩm bẩm, ánh mắt ngưng lại, nói:



- Đây là tiểu thế giới, các ngươi làm khó dễ được ta sao, các ngươi muốn chơi, lần này chơi lớn với các ngươi!



Trong mắt hiện tia cười lạnh, thân ảnh Lục Thiếu Du lập tức biến mất.



Vài giờ sau, hắn lại xuất hiện trên một sườn núi, nhìn chằm chằm đội ngũ hai mươi vạn bên dưới, ánh mắt hiện lên ý cười.



Sưu sưu!



Vài thân ảnh từ xa lướt tới, cẩn thận quan sát xung quanh, vẫn đang tuần tra, hán tử đầu lĩnh khoảng bốn mươi tuổi, xấu xí, có chòm râu dê, bộ dáng cực kỳ đáng khinh.



Nhìn mấy thân ảnh kia, khóe môi Lục Thiếu Du hiện lên tia cười quỷ quyệt, thân ảnh vô thanh vô tức biến mất tại chỗ.



Sưu sưu!



Vài giờ sau, bên trong một khe sâu, vài thân ảnh lướt qua, sau đó hạ xuống, đi đầu là một thân ảnh thanh y, thân hình hơi mập, khuôn mặt tái nhợt, nhìn qua như không chút huyết sắc, hai mắt lóe ra hào quang âm tàn.