Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 368 : Lạt thủ tồi hoa

Ngày đăng: 01:43 22/04/20


̣t thủ tồi hoa.



Trong lúc vô ý Lục Thiếu Du mới phát hiện ra mình dựa vào người Vân Hồng Lăng, tay phải che miệng Vân Hồng Lăng thế nhưng khuỷu tay lại đặt giữa đôi ngọc thỏ của nàng, một mùi thơm nhàn nhạt truyền vào mũi khiến hắn ngẩn ra, trong lòng nhộn nhạo. Lục Thiếu Du cũng không thể phủ nhận rằng nữ nhân này lớn lên quả thực là hồng nhan họa thủy, chỉ là thủ đoạn có chút độc ác, điêu ngoa tùy hứng một chút.



- Ô... Ô... Ngươi... Ô... Buông ra... Ta.



Bị tay Lục Thiếu Du che miệng, miệng Vân Hồng Lăng phát ra mấy tiếng ú ớ, hai mắt căm tức trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du.



- Ngươi nhỏ giọng một chút cho ta, ta để ngươi nói chuyện.



- Ô... Ô.



Vân Hồng Lăng kêu lên một tiếng, hai mắt nháy nháy, dường như đồng ý với Lục Thiếu Du.



Lục Thiếu Du tức thì buông tay, thả Vân Hồng Lăng ra.



- Ngươi vô sỉ hạ lưu. Ta sẽ báo cho cha ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.



Lục Thiếu Du thả tay Vân Hồng Lăng tức thì kêu lớn một tiếng.



Sắc mặt Lục Thiếu Du trầm xuống. Bản thân hắn nên sớm nghĩ tới nữ nhân này bình thường cực kỳ bá đạo, điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược vô cùng, vô cùng khó đối phó, tự nhiên sẽ không đi vào khuôn khổ nhanh như vậy.



- Ta cho ngươi la.



Lục Thiếu Du cũng kệ tất cả mọi thứ. Dù sao hôm nay cũng đã chọc vào tổ ong bò vẽ, cho dù thả nữ nhân này ra, lần sau cũng khó bảo đảm nàng không dùng biện pháp độc ác hơn tới đối phó với hắn, chém tứ chi của hắn, chặt đầu lưỡi hắn, chuyện này tuyệt đối có thể xảy ra.



Vừa nói xong. Tay phải hắn lại giương lên rồi hạ xuống.



Ba.



- Ta cho ngươi đối phó ta.



Ba.



- Ta cho ngươi mắng ta.



Ba.
Lục Thiếu Du cũng không ngoại lệ, thiếu nữ tuyệt mỹ này trước mặt hắn khóc lớn, khóc cũng tuyệt mỹ, xinh đẹp như vậy đủ khiến cho hắn động tâm.



Lúc này, Lục Thiếu Du cũng có chút không đành lòng. Nhưng Lục Thiếu Du biết tuy rằng mình đánh đã hả giận nhưng nếu không giải quyết được chuyện này sau này người khóc chính là hắn.



- Tiểu tặc nhà ngươi, ngươi bại hoại, không ai dám đánh ta mà ngươi lại dám đánh ta.



Một lát sau Vân Hồng Lăng vừa nức nở vừa nói.



- Nếu ngươi không dây dưa trước thì sao ta lại đánh ngươi.



Lục Thiếu Du cố ý xụ mặt nói, trong đầu đang nghĩ hiện tại làm sao có thể xử lý nữ nhân này, lẽ nào lại dùng chiêu đối phó với Tiểu Linh sao? Phỏng chừng chiêu kia dùng trước nữ nhân này không có tác dụng tốt như vậy.



- Ngươi còn hung dữ như vậy. Từ nhỏ tới lớn, cha ta cũng không có hung dữ với ta như vậy.



Vân Hồng Lăng khóc lóc nói.



- Đó là cha ngươi, mẫu thân ngươi làm hư, để ngươi điêu ngoa tùy hứng như vậy.



Lục Thiếu Du quát.



- Ta từ nhỏ không có mẫu thân, nếu như mẫu thân còn ở đây nhất định sẽ không để ngươi bắt nạt ta như vậy.



Tức thì Vân Hồng Lăng lại nức nở lớn tiếng nói.



- Mẫu thân ngươi đâu?



Lục Thiếu Du tức thì ngẩn ra?



- Thời điểm sinh ta ra mẫu thân ta đã chết, ta nghĩ mẫu thân... Ô ô.



Nhắc tới mẫu thân, Vân Hồng Lăng càng khóc lớn hơn, nước mắt chảy ra không ngừng.



- Hóa ra là không có mẫu thân.



Sắc mặt Lục Thiếu Du dịu đi, hóa ra Vân Hồng Lăng cũng là một nửa cô nhi, thảo nào Vân Khiếu Thiên sủng ái nàng như vậy. Tích cách của nàng như hiện tại cũng không phải do nàng tất cả.