Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3817 : Đại quân tiếp cận 1

Ngày đăng: 02:26 22/04/20


Hướng Vấn Thiên và Tôn Cao Mộc nhìn nhau, ánh mắt lần nữa chăm chú nhìn lên trên không trung.



- Không ngờ Thiên Thủ môn lại làm ra chuyện như vậy.



- KHó trách Phạm Kiếm Nhân có thể đi vào trong Trung Thiên thế giới tu luyện, nghe nói là một mật địa không tệ của Vạn Thiên liên minh, thì ra là cầm Thủ Tạ tệnh của Lục Thiếu Du.



Đám người đứng xem bên ngoài xôn xao, Phạm Sàm cơ hồ tức tới phun máu, hắn thật không ngờ đứa con của mình lại yếu đuối như vậy, những lời này còn có thể nói ra miệng.



- Thì ra là thế, ta nên tin tưởng hắn, tại sao phải hoài nghi hắn cơ chứ? Hắn căn bản không phải là loại người như vậy.



Trong đám người, con mắt Phương Thải Y run động, hàm răng khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, một ít máu tươi tràn ra.



- Phạm Sàm lão cẩu, ngươi còn có gì để nói hay không? Vì Thủ Tạ lệnh mà ngươi không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào.



Lục Thiếu Du nói với Phạm Sàm.



Khóe mắt Phạm Sàm co rúm lại, việc này đánh chết hắn cũng không thể thừa nhận, nếu như thừa nhận cả Thiên Thủy môn cũng xong đời, hắn lạnh nhạt nói:



- Lục Thiếu Du, người trong tay ngươi bị uy hiếp, ngươi muốn nói cái gì chẳng được.



- Còn nói dối sao?



Lục Thiếu Du cười lạnh, trong lòng bàn tay, lưu quang mang tím lóe lên, lần nữa có một thân ảnh chật vật xuất hiện trong tay hắn.



- Phụ thân.



Nhìn thấy đạo thân ảnh này, Phương Thải Y đang mờ mịt phía xa đột nhiên run lên, thân ảnh xẹt qua không gian tới trước người Lục Thiếu Du, nhìn Phương Chí Thành, ánh mắt nàng run rẩy, nói:



- Phụ thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Quên nói cho ngươi biết, Đỗ Lộc đã chết ở trong Vạn Cổ thế giới, Thải Hồng cốc cũng bị san bằng thành bình địa.



- Ngươi giết Đỗ Lộc?



Ánh mắt Phạm Sàm âm trầm tới cực điểm nhìn qua Lục Thiếu Du.



- Người tiếp theo chính là ngươi.



Lục Thiếu Du gậ đầu cười cười, khóe miệng âm lãnh, nụ cười khiến cho người ta nhìn qua lập tức cảm thấy phát lạnh.



Nghe vậy toàn thân Phạm Sàm run rẩy, khuôn mặt tím lại, gân xanh nổi lên, trong hai mắt, lửa giận giống như núi lửa phun trảo, tùy thời sẽ bộc phát, bộ mặt vì tức giận mà dữ tợn. Phạm Sàm giận quá hóa cười, tiếng cười to vang vọng trong miệng không thôi.



- Ha ha ha....



Cho dù là ai cũng có thể nghe thấy sự giận dữ ngập trời, đủ để biết được lúc này Phạm Sàm đã phẫn nộ tới mức tận cùng, giận dữ tới mức không có cách nào áp chế được.



- Giết con của ta, giết người Thiên Thủy môn ta. Lục Thiếu Du, nếu như lần này ngươi chạy thoát, Phạm Sàm ta thề không làm người.



Tiếng cười vừa dứt, khuôn mặt Phạm Sàm vặn vẹo dữ tợn, cơ hồ vặn vẹo thành một đoàn, đôi mắt mang theo sự oán ận nhìn qua Lục Thiếu Du, lại nhìn lên không trung, ngẩng đầu thét lớn:



- Đệ tử Thiên THủy môn nghe lệnh, mấy người đi theo Lục Thiếu Du này không buông tha một ai.



Ầm ầm.



Phạm Sàm dứt lời, phía dưới, trong thành Thiên Thủy đột nhiên có vô số thân ảnh bắn ra, trên phía chân trời quảng trường, năng lượng thiên địa chấn động kịch liệt. Phía dưới, cũng không beiest từ nơi nào thoáng cái có từng đạo thân ảnh bắn ra, chỉ trong nháy mắt lơ lửng trên không trung, ước chừng mấy vạn đạo thân ảnh. Mấy vạn ngời đem chọn quảng trường thành Thiên Thủ vây lại, đông nghịt một mảnh, khí tức phô thiên cái địa lan tràn ra.



Mười đạo thân ảnh dẫn đầu đứng lơ lửng sau lưng Phạm Sàm, từng cỗ khí tức bàng bạc lan tràn, cả không gian gió nổi mây phun. Trong đám người này có ít nhất mười lăm Thông Thiên cảnh, Ngộ Chân cảnh có không dưới bốn mươi người, thanh thế khủng bố như vậy khiến cho mấy ngàn vạn người đứng xem phía dưới run rẩy.