Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3913 : Thiên Nữ cung

Ngày đăng: 02:28 22/04/20


Lục Thiếu Du đi lên tầng bảy, hắn cũng muốn thử dung hợp thêm Niết Bàn Luân Hồi Tử lần nữa, dù sao trong tay hắn còn có không ít.



Cầm Niết Bàn Luân Hồi Tử trong tay, một cảm giác mát mẻ truyền ra, đột nhiên một đoàn thanh bạch hào quang phóng thích, chỉ thoáng chốc đã biến thành một đoàn linh dịch trong tay hắn.



Linh dịch mát rượi dung nhập vào tay Lục Thiếu Du biến mất, năng lượng tinh thuần lập tức tràn vào trong cơ thể hắn.



Cỗ linh khí thanh bạch sắc chia thành hai phần, tràn vào không gian đại não, nhất thời toàn thân Lục Thiếu Du đắm chìm trong sương mù tràn ngập…



Tại một không gian tràn ngập thiên địa năng lượng nồng đậm, bên trên núi non trùng điệp, thật nhiều nữ tử trôi nổi trên không trung, cung kính nhìn ngọn núi cao vút trong mây phía trước, phảng phất như ngọn núi đó chính là thánh địa.



- Hôm nay xảy ra chuyện gì, sao toàn bộ trưởng lão đều trở về.



- Không chỉ như thế, toàn bộ trưởng lão bế quan cùng cung chủ đều đi ra.



- Ta nghe nói là lão tổ luôn ẩn cư mang về một tiểu nha đầu, vì vậy toàn bộ trưởng lão mới tụ tập.



- Là tiểu nha đầu nào vậy, lại có thể kinh động toàn bộ trưởng lão cùng cung chủ, còn kinh động lão tổ tông trong truyền thuyết.



Các nữ tử thấp giọng nghị luận, chân khí hùng hậu lan tràn, chứng minh những nữ tử này cũng không phải người bình thường, thậm chí đều là cường giả, nhưng ánh mắt của họ nhìn về phía ngọn núi vô cùng cung kính.



Sưu sưu!



Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết qua bao lâu trong ngọn núi có hơn hai mươi thân ảnh lướt qua trời cao, hiện thân trên không.



Trong hơn hai mươi thân ảnh, chỉ có một ít mỹ phụ, đa số đều dáng vẻ thương lão, ánh mắt thâm thúy như biển, lẳng lặng đứng trong hư không, cả phiến thiên địa giống như hỗn loạn, gió giục mây vần.



Biến hóa làm tận xa xăm thiên địa có không ít chân khí xuyên thấu hư không vô tận quan sát tới nơi này.



Người đứng đầu là một mỹ phụ chừng ba mươi tuổi, thân mặc cung trang, mái tóc bới cao, chân mày như vẽ, dáng vẻ thoát tục tiên thiên.



Bên cạnh mỹ phụ có một nữ tử mười tám mười chín tuổi, dáng người lả lướt nảy nở, dung nhan tuyệt mỹ như trích tiên, khí chất cao quý thanh nhã hơn nữa còn hồn nhiên thiên thành.



- Bái kiến cung chủ, bái kiến chư vị trưởng lão!
- Không sai, ba tiểu tử này sát phạt quyết đoán, làm việc gọn gàng, cũng có vài phần thần thái của ta lúc còn tuổi trẻ.



Lão nhân bên trái gật đầu, đắc ý không thôi.



- Thà chết chứ không khuất phục, một thân ngông nghênh, thực lực lớn vượt qua tu vi bản thân, lại tu luyện nhiều áo nghĩa, chỉ sợ dù là các tiểu tử đỉnh cấp trong đại tộc Hỗn Độn thế giới cũng chỉ như vậy mà thôi.



Lão nhân bên phải ý cười dạt dào.



- Đa tạ ba vị tiền bối cứu giúp!



Ba thanh niên toàn thân đầm đìa máu tươi, thanh niên đứng giữa thu liễm chân khí tiêu sát sắc bén, lại thu liễm khải giáp hộ thân, dùng tay áo lau máu trên miệng, hướng ba lão giả đa tạ nhưng ánh mắt vẫn mang theo cảnh giác.



- Tiểu tử, các ngươi là ba huynh đệ đi, tên là gì?



Lão giả ở giữa hỏi.



Thanh niên thoáng do dự, nói:



- Chúng ta là ba huynh đệ, ta tên Lục Thành, ngũ đệ Lục Trực, lục đệ Lục Phương.



Lão giả bên trái nghe vậy liền tươi cười:



- Thật đúng là ba huynh đệ a, quả thật tốt quá!



Lão giả bên phải nói:



- Ba tiểu tử, hôm nay ba chúng ta hữu duyên gặp được các ngươi, có ý tính toán thu các ngươi làm đồ đệ, các ngươi cảm thấy thế nào, có phải rất chấn động, quá đỗi vui mừng hay không?



Ánh mắt Lục Thành khẽ động, quan sát ba lão giả, ôm quyền nói:



- Ba vị tiền bối, ba huynh đệ chúng ta cảm tạ ba vị tiền bối ra tay cứu giúp, nhưng chúng ta đã có sư phụ, cho nên còn chưa có ý định bái sư!