Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3917 : Điều kiện của Huyền Tuyết Ngưng

Ngày đăng: 02:28 22/04/20


- Thiếu Du huynh đệ, sao lại thế này?



Kim Viên đợi nàng rời khỏi, mới dám đi tới hỏi.



- Không có đại sự gì, chỉ là nữ nhân kia thấy ta tuấn tú, muốn ta bồi một trăm năm.



Lục Thiếu Du cười khổ nói.



- Đội trưởng, chúc mừng a!



Hoàng Sa, Tử Viêm, Bạch Lang cùng Quỷ Oa nghe vậy nhất thời cảm thấy hâm mộ lẫn ghen tỵ…



Hoàng hôn, trong không gian như tiên cảnh, rặng mây đỏ bao phủ, núi non phập phồng, Lục Thiếu Du khoanh tay đứng trên đỉnh núi, nơi này thiên địa năng lượng nồng đậm, nhưng hắn không muốn tiếp tục tu luyện, mọi người dùng Niết Bàn Luân Hồi Tử tu luyện ba mươi năm, nhưng với hắn đã hơn trăm năm.



Trong trăm năm thời gian, có Hỗn Độn Âm Dương quyết, đan điền khí hải của hắn cũng chỉ tu luyện được phân nửa mà thôi, chỉ xem như đạt tới Đại Đạo cảnh cao giai trung kỳ.



Có thể lưu lại đây tu luyện sẽ có chỗ tốt thật lớn, nhưng Lục Thiếu Du thật không muốn ở lại, hiện tại chỉ còn nửa năm thời gian, cũng không biết hắn có đủ thời gian chạy tới Phong Thần đài hay không.



Sưu!



Một thân ảnh xinh đẹp bay tới, rơi xuống bên người Lục Thiếu Du, chính là Tiết Mặc Kỳ.



- Sao ngươi lại tới đây?



Lục Thiếu Du hỏi.



Tiết Mặc Kỳ đi tới nhìn hắn một lúc, nói:



- Ta vừa gặp Tuyết Ngưng tỷ, ta hàn huyên với nàng một lát, nàng đồng ý cho ngươi đi rồi.



- Thật sao?



Lục Thiếu Du kinh ngạc, không nghĩ tới Tiết Mặc Kỳ có thể thuyết phục Huyền Tuyết Ngưng.



Tiết Mặc Kỳ gật đầu, nói:



- Nhưng Tuyết Ngưng tỷ có yêu cầu, muốn ngươi đi qua một chuyến.




Lục Thiếu Du sững sờ, nhìn dáng vẻ Huyền Tuyết Ngưng đối đãi Tiết Mặc Kỳ rất tốt.



Tiết Mặc Kỳ nhìn Lục Thiếu Du, thoáng do dự, chợt nói:



- Tri giác nói cho ta biết, giữa ngươi cùng Tuyết Ngưng tỷ hẳn có chuyện gì đi?



- Có sao, ta chỉ giống như ngươi, cứu nàng mà thôi.



Lục Thiếu Du nói, cũng không dám đem sự tình kia nói cho người khác biết.



Sáng sớm hôm sau, bên trong một cấm chế năng lượng dưới vực sâu có vài thân ảnh lướt ra, lập tức biến mất không còn nhìn thấy.







Bên trong một không gian âm trầm, thâm cốc sâu thẳm, hắc khí như có như không lan tràn, chung quanh không một ngọn cỏ.



Sưu!



Một thân ảnh đột nhiên phá không mà ra, khuôn mặt ôn hòa tuấn lãng lại mang theo vẻ âm trầm, khóe môi cười lạnh nói:



- Lục Thiếu Du, ngươi bất phàm thì thế nào, ta đều có trời giúp, hiện tại so sánh với ta ngươi chỉ là con kiến, chờ xem, ngươi nhất định phải chết trong tay ta!



Dứt lời, trong tay thanh niên xuất hiện một khối ngọc giản lóe sáng lưu quang, thân ảnh chợt lóe đã biến mất không thấy…



Trong núi sâu, vài thân ảnh lướt qua, rơi xuống một nơi trống trải, đi đầu là một thanh niên áo trắng, khí chất bất phàm, bên cạnh còn có một thanh niên âm hàn tóc dài xõa vai.



Hai người này chính là Hồng Vân thế giới Linh Thiên thương hành Lưu Vân, một là Âm Ngục thế giới Minh Tuyền.



- Trên đường đi đã đánh mất dấu vết nhóm người Lục Thiếu Du, ngươi còn chưa tra được sao?



Lưu Vân hỏi.



- Không biết bọn hắn đi đâu, nhưng lấy thực lực của bọn họ người bình thường khó thể làm được gì họ, nhất định còn sống, chỉ là không biết đi địa phương nào.



Minh Tuyền âm hàn nói.