Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4007 : Muốn chết không được muốn sống không xong

Ngày đăng: 02:29 22/04/20


- Hai tiện tỳ này các ngươi nhất định phải khiến cho bọn chúng sống không bằng chết.



Âm thanh Lục Thiếu Du lạnh lẽo như băng, khuôn mặt âm trầm tới mức

tận cùng. Cho dù là ai cũng có thể cảm giác được lúc này Lục Thiếu Du

phẫn nộ ra sao.



- Vâng, chưởng môn.



Bàn Sấu hòa thượng tiếp nhận nhị nữ An Thi Đình và Đoạn Linh Tuệ, nắm trong tay, tất cả đệ tử Phi Linh môn lúc này cũng biến sắc. Bọn họ chưa từng nhìn thấy chưởng môn mình tức giận như vậy bao giờ.



- Lục chưởng môn hạ thủ lưu tình, hai người bọn họ tuy rằng sai, nhưng mà...



An Thế Hả lập tức cầu tình với Lục Thiếu Du, trong nhị nữ một người là con gái lớn của hắn, một người là lão bà, hắn không thể bỏ qua.



Phanh.



An Thế Hải còn chưa nói xong, bỗng nhiên có một âm thanh thanh thúy

vang vọng, trên mặt hắn có năm dấu tay sưng đỏ hiện lên, một ngụm máu

tươi mang theo răng từ trong miệng phun ra. Thân hình trên không trung

bị đánh bay xuống sơn mạch phía dưới, nặng nề nện vào trong vết nứt dưới mặt đất.



- An Thế Hải, một tát này ta đánh thay cho Thi Dao, nếu như không

phải nể mặt An Thi Dao, ta sẽ giết ngươi. Nếu như Thi Dao có bất kỳ bất

trắc nào, ta diệt cả Thải Vân thương hội.



Lục Thiếu Du nhìn xuống dưới, lập tức nhìn qua mấy vạn người vừa

rồi đứng sau lưng An Thi Đình và Đoạn Linh Tuệ, lúc này Lục Thiếu Du

đã thực sự phẫn nộ, âm thanh tràn ngập sát ý vang vọng:



- Dư nghiệt của An Thi Đình và Đoạn Linh Tuệ kia không được buông tha một ai. Người An gia nếu như có ai ngăn cản giết không tha.



- Giết.



Rống rống.



Ầm ầm.



Một lát sau, âm thanh sát phạt vang vọng không trung. Phi Hổ chiến

hạm của Phi Linh môn hành động, cái đầu hổ dự tợn giống như vật còn

sống, từng quả cầu bằng năng lượng bắt đầu bắn ra, quả cầu nổ tung.

Tiếng nổ vang giống như sấm sét vang vọng không ngừng. Trong đám người

kia lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, căn bản không có cách nào

chống lại.


Lục Thiếu Du ôm An Thi Dao vào trong ngực, sau khi kiểm tra thương

thế của nàng, rót một đạo nguyên lực thuộc tính mộc từ từ rồi dũng mãnh

tiến vào trong cơ thể An Thi Dao.



Dường như nghe thấy âm thanh của Lục Thiếu Du, hai mắt An Thi Dao

gian nan mở ra, ánh mắt uể oải nhìn về phía khuôn mặt quen thuộc trước

mắt. Trên khuôn mặt đầm đìa máu tươi hiện lên nụ cười vui vẻ. Nụ cười

này lại khiến cho trong lòng Lục Thiếu Du càng thêm chua xót.



- Thiếu Du, ta đang nằm mơ sao?



An Thi Dao thì thào nói, khuôn mặt quen thuộc này hiện lên trước mắt khiến cho nàng không dám tin.



- Là ta đây, có ta ở đây nàng sẽ không chịu bất kỳ sự tra tấn nào nữa.



Lục Thiếu Du nói, âm thanh của hắn lúc này cũng có chút nghẹn ngào.



- Ta mệt mỏi quá rồi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.



An Thi Dao thì thào, suy yếu nói. Hai con mắt lần nữa nhắm lại, trên

khuôn mặt đầm đìa máu tươi lúc này khóe miệng nở nụ cười vui vẻ.



- Đội trưởng.



- Đội trưởng.



Ngoài thạch thất, Hoàng Sa, Tôn Tiểu Nhã, Tử Viêm, Tiết Mặc Kỳ, Quỷ

Oa, Bạch Lang vội vàng chạy tới. Sau đó đám người Thái A, Kim Viên,

Hoàng Thiên Tứ, Tiết HƯng Quốc, Tử Huyền cũng xuất hiện. Khi ánh mắt

nhìn về phía thân hình tràn ngập máu tươi của An Thi Dao, khuôn mặt và

thân hình tràn ngập máu tươi kia khiến cho mọi người nhìn thấy không

khỏi giật mình.



- Mặc Kỳ, nàng tới đúng lúc lắm, Thi Dao giao cho nàng, ta cần nàng không có việc gì.



Lục Thiếu Du nhìn thấy mọi người tới, lập tức giao An Thi Dao trong ngực cho Tiết Mặc Kỳ.



- Ta sẽ dùng toàn lực.



Tiết Mặc Kỳ gật đầu, ánh mắt khẽ đổi, nhìn động tĩnh của Phi Linh môn và độ dáng khẩn trương của Lục Thiếu Du hiện tại,