Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 4092 : Nữ tử áo trắng ra tay
Ngày đăng: 02:30 22/04/20
- Chớ có nói bậy, ta cũng không quen các ngươi!
Nữ tử mở miệng, ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc, làm người ta không dám khinh nhờn.
- Sư phụ, đây rõ ràng là sư nương, tại sao lại…
Thái A vô cùng nghi hoặc, nhìn Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi.
- Tiểu tử thật to gan, miệng không che đậy, muốn chết!
Một âm thanh quát lạnh truyền ra, một thanh niên khí độ bất phàm đứng sau lưng nữ tử áo trắng điểm chân dưới đất, thân ảnh phiêu dật lao
thẳng tới.
Oanh!
Cùng một thời gian, trong tay thanh niên đánh ra một đạo chưởng ấn
mang theo năng lượng phong hệ cuồng bạo, khe không gian xuất hiện thổi
quét ra ngoài.
- Người Cổ tộc, Tuyên Cổ sơ giai!
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ động nhủ thầm.
Xuy!
Cùng một lúc thời không xung quanh Lục Thiếu Du rối loạn, thân ảnh đã đi tới trước người Thái A.
Lục Thiếu Du vừa đi tới, một đạo quyền ấn hiện ra, năng lượng kim hệ
hội tụ, linh hồn uy áp cùng tiêu sát khí sắc bén tràn ngập ra ngoài.
Oanh!
Quyền ấn ngưng tụ, oanh kích thẳng lên lòng bàn tay thanh niên kia.
Oanh!
Quyền chưởng va chạm, không gian phá nát, mọi người cấp tốc thối lui, năng lượng kình khí hóa thành gió lốc nháy mắt khuếch tán.
Xuy!
Cùng lúc đó tàn ảnh quyền ấn tràn ngập chân khí linh hồn khủng bố bắn ra, rơi vào trong chưởng ấn của thanh niên, linh hồn năng lượng trút
xuống, làm ánh mắt hắn thoáng dại ra.
- Công kích thuộc tính hiếm thấy, còn ẩn chứa linh hồn công kích!
- Công kích này thật mạnh, mang theo sát phạt, còn ẩn chứa linh hồn áo nghĩa cũng rất mạnh!
Ánh mắt Đường Dần cùng Lôi Tiểu Thiên đều dao động.
Xuy!
Chỉ nháy mắt thanh niên lảo đảo rơi xuống đất, lưu lại một chuỗi tàn
ảnh, chấn vỡ không ít đất đá mới ổn định lại thân hình, ánh mắt lập tức
khôi phục bình thường, kinh ngạc nhìn Lục Thiếu Du.
- Khi dễ Phong gia chúng ta như chấp pháp đội hay sao, ngươi tìm lầm người rồi!
- Ngao!
- Cô!
-Gru!
Trong hào quang chói mắt, bốn hư ảnh rít gào, nháy mắt đồng loạt chạy chồm lao ra, hội tụ thành không gian lốc xoáy tối đen, bốn cỗ lực lượng kinh khủng tràn ngập thiên địa, chỉ một thoáng nhanh như thiểm điện lao về hướng thanh niên mặc hoa phục.
- Di!
Ánh mắt Đường Ám lập tức dao động.
- Phong Thiên Lưu, Phong Chí, hai ngươi lui ra, Lục Thiếu Du bất phàm, các ngươi rất khó ứng phó!
Phong Thiên Lưu đang định xuất thủ, một âm thanh thanh thúy vang lên, dứt lời nữ tử áo trắng đã hiện thân trước người hắn.
- Lưu Phong Trụ Diệt Ấn!
Cổ tay run lên, tay áo vũ động, như một mảnh tuyết trắng bay xuống, trống rỗng hiện lên một đạo không gian thủ ấn.
Hai cỗ năng lượng tiếp xúc, chỉ thoáng giằng co liền im lặng biến mất.
Hô lạp lạp…
Nhưng không gian xung quanh vô thanh vô tức sụp đổ, kình khí gợn sóng kinh người như sóng thần nhấc cao, hóa thành quang hồ thổi quét trên
không trung.
Xuy!
Thân hình Lục Thiếu Du lảo đảo lui ra sau vài bước, nhưng nữ tử vẫn ổn như bàn thạch, không hề nhúc nhích.
- Nữ nhân này…
Đường Dần cùng Lôi Tiểu Thiên đưa mắt nhìn nhau, đều lộ cười khổ.
- Sư phụ, không sao chứ?
Thái A ngưng trọng đi nhanh tới, nhìn qua sư phụ tựa hồ bị áp chế.
Lục Thiếu Du phất tay, ngẩng đầu nhìn nữ tử áo trắng lộ vẻ nghi hoặc, lập tức ôm quyền nói:
- Thật ngại quá, cô nương thật sự rất giống một người bằng hữu của ta, cho nên đã nhận sai, quấy rầy rồi!
- Chẳng lẽ nói vậy thì coi như xong sao!
Phong Thiên Lưu cùng Phong Chí lại muốn ra tay.
- Phong Thiên Lưu, Phong Chí, nhận lầm người mà thôi, không sao, đừng ném phong độ của Phong gia chúng ta.
Nữ tử liếc mắt nhìn qua, hai người kia đành phải lui trở lại.
- Lục Thiếu Du, bằng hữu của ngươi thật sự giống ta sao?
Nữ tử hiếu kỳ hỏi.
- Đích xác thật tương tự, cơ hồ giống nhau như đúc!
Lục Thiếu Du nói:
- Nhưng ta đã nhận lầm người, không biết phương danh của cô nương?
Nữ tử thoáng do dự, tựa hồ không muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng:
- Phong Du Du!
- Phong Du Du!
Lục Thiếu Du cúi đầu lẩm bẩm, lập tức ngẩng đầu:
- Thật có lỗi, quấy rầy rồi!
Ánh mắt hắn lại nhìn về hướng Đường Dần cùng Lôi Tiểu Thiên gật đầu như chào hỏi, hai người cũng gật đầu, lộ xem ra cười khổ.