Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 40 : An bài

Ngày đăng: 01:39 22/04/20


- Đã một thời gian ngắn a.



Lục Thiếu Du nói, đối với đại bá hắn cũng không có mâu thuẫn gì, từ trong trí nhớ hắn cũng biết, đại bá đã chiếu cố hắn từ lúc nhỏ tới giờ.



- Về sau phải chú ý một ít, ở lại Lục gia đi, ít nhất ở Lục gia không có nguy hiểm như bên ngoài, có chút chuyện về sau ngươi sẽ hiểu.



Lục Đông nhìn Lục Thiếu Du nói ra, dường như đoán ra Lục Thiếu Du phải đi.



- Có chút chuyện, có lẽ ta sẽ không muốn hiểu, ta chỉ biết rằng là ai thiếu nợ mẫu tử chúng ta.



Lục Thiếu Du nói ra, Lục Thiếu Du trước kia đã chết, bởi vì Lục gia mà chết, sổ sách này sau này mình sẽ có cơ hội tính toán, mình cũng phải giúp Lục Thiếu Du trước đòi lại, chính mình dùng thân thể của hắn thì phải có trách nhiệm giúp hắn.



- Xem ra, ngươi vẫn ẩn nhẫn, vì sao không tiếp tục ẩn nhẫn, đối với ngươi mà nói như vậy mới có lợi.



Sắc mặt Lục Đông hơi đổi, lập tức nói ra, nhìn chằm chằm vào đại chất tử mình quan sát từ nhỏ tới giờ, dường như cảm thấy có chút khác thường.



- Có những chuyện không cách nào ẩn nhẫn.



Lục Thiếu Du nói, nhìn thấy mẫu thân bị nhục, chính mình làm sao có thể nhịn được.



- Được rồi, ta đi trước, có chút chuyện cũng không phải như mặt ngoài ngươi nhìn thấy, chính ngươi phải chú ý nhiều một chút, nhớ kỹ, đừng rời khỏi Lục gia, ta biết trong lòng ngươi có lẽ đang hy vọng mình rời khỏi Lục gia.



Lục Đông nói xong, lập tức thở dài một hơi rồi rời khỏi đình viện.



- Thiếu Du, ngươi không nên rời khỏi Lục gia, phụ thân sẽ không hại ngươi.



Lục Vô Song đến bên cạnh Lục Thiếu Du nói ra.



- Vô Song tỷ, đệ biết rõ.



Lục Thiếu Du nói, trong nội tâm cũng có ý định, chuyện này rất khó đoán định, nghe đại bá và Triệu Tuệ nói vừa rồi, trong Lục gia và nàng hình như có hiệp nghị nào đó, nàng không thể ra tay với mình, bằng không đoán chừng Lục Thiếu Du trước kia cũng sớm chết đi, cũng không sống tới bây giờ.



- Công tử, chúng ta làm sao bây giờ.




Lục Đông nói ra.



- Đi thôi, tận lực giúp đỡ mẫu tử bọn họ.



Tiếng nói trong thạch thất vọng ra.



Sáng sớm ngày thứ hai, sắc trời vừa sáng, Lục Thiếu Du đình chỉ tu luyện, mở mắt, phun một ngụm trọc khí trong đan điền ra ngoài, hắn thu một tầng hoàng sắc quang mang trên người vào người.



Tu luyện một đêm với Lục Thiếu Du hiện tại mà nói cũng không có bao nhiêu chỗ tốt, nhưng mà làm tinh thần sảng khoái.



- Nên đi Thiên Bảo Môn một chuyến.



Trong nội tâm Lục Thiếu Du nghĩ thế, hôm qua mình ký sổ Thiên Bảo Môn tám ngàn sáu trăm kim tệ, cũng nên đi bàn giao.



Sau khi ăn bữa sáng xong, Lục Thiếu Du kiếm cớ với mẫu thân, hắn rời khỏi đình viện đi tới Thiên Bảo Môn, trên đường đi cũng không ngừng chú ý một phen.



- Lục thiếu gia, ngươi hôm nay tới thật sớm!



Hai đại hán trước cửa Thiên Bảo Môn nhìn thấy Lục Thiếu Du, lập tức chào hỏi.



- Vũ chấp sự đâu?



Lục Thiếu Du hỏi.



- Lục thiếu gia xin mời đi theo ta a, Vũ chấp sự ở lầu hai.



Đại hán bên trái nói ra, mang theo Lục Thiếu Du đi lên lầu hai.



Lầu hai Thiên Bảo Môn, Lục Thiếu Du lần đầu tiên vào nơi này, lúc bình thường đều ở dưới lầu mua một chút dược liệu.



Đánh giá lầu hai này, trang hoàng đầy xa hoa, gạch lát nền cũng được chà lau sáng bóng, đi vào một gian gian phòng nhỏ được trang hoàng bài trí rất đẹp, càng làm cho Lục Thiếu Du kinh ngạc.