Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 4117 : Thôn Hồn, Lục Hồn
Ngày đăng: 02:30 22/04/20
Cầu vồng thu liễm, hai thân ảnh rơi xuống một đỉnh núi, một nam một nữ, nam là một trung niên khoảng hơn bốn mươi, toàn thân lộ ra khí tức băng hàn, đồng tử màu trắng như hàn băng, làm cho người ta nhìn vào giống như linh hồn bị đông lại, đóng băng ngàn dặm.
Nữ mặc áo xanh nhạt, khoảng hơn ba mươi, dung mạo thanh tú, đôi mắt long lanh lộ xem ra linh động phong vận.
- Hai vị tới thật nhanh, ta cũng vừa tới một hồi mà thôi.
Thân ảnh Phá Thổ xuất hiện trên đỉnh núi, nhìn hai người ôm quyền hành lễ:
- Băng tướng giả, Mục tướng giả!
- Phá Thổ đoàn trưởng, tin tức Diệt Hồn có mặt trong đội ngũ Minh linh đột kích có xác thực hay không?
Băng Thiên Lý hỏi.
Phá Thổ đáp:
- Hẳn là bên trong, lần này chúng ta phải cấp cho Minh linh một lần giáo huấn!
Băng Thiên Lý nghe vậy ánh mắt trầm xuống, lập tức ghé mắt nhìn nữ tử, khuôn mặt mang theo ý cười, như cực kỳ lấy lòng, nói:
- Mục sư muội, Diệt Hồn có tu vi Tuyên Cổ trung giai, cho dù ta cùng Phá Thổ đoàn trưởng động thủ cũng không nắm chắc đánh chết, cho nên lần này phải dựa vào sư muội.
- Chúng ta đi thôi!
Nữ tử nói, âm thanh thản nhiên, giống như cũng không quá nhiệt tình với Phá Thổ, thân ảnh chợt lóe đã biến mất tại chỗ.
Băng Thiên Lý cùng Phá Thổ đưa mắt nhìn nhau, lập tức bay theo sau, cũng không dám lộ ra thái độ gì trước mặt nữ tử.
Trong không gian, khắp nơi mông lung mờ ảo, bên trong một mảnh núi non, có vẻ cực kỳ tĩnh mịch, đưa mắt nhìn lại sinh cơ ảm đạm, nơi nơi như là một cõi chết.
Sưu sưu!
Vào lúc hoàng hôn, chỉ nghe có tiếng xé gió vang lên, ba thân ảnh từ xa bay tới.
Xuy xuy!
Ba thân ảnh lướt qua phía chân trời, thân ảnh xinh đẹp đi phía trước bỗng dưng ngừng lại, hai người phía sau bị dừng đột ngột thiếu chút nữa không thể ổn định.
Diệt Hồn vừa dứt lời, chân giẫm hư không, thân ảnh bạo lướt về hướng nữ tử, nháy mắt đã xuất hiện trước người nàng, một đạo trảo ấn ngưng tụ, năng lượng âm hàn lan tràn, đánh thẳng vào gáy ngọc của nữ tử.
- Giết!
Lục Hồn cùng Thôn Hồn đồng thời lướt ra nhanh như chớp, thân ảnh như điện, từng đạo công kích âm hàn như sấm đánh oanh thẳng tới.
- Hừ!
Nữ tử lạnh lùng hừ một tiếng, thân ảnh như quỷ mị tránh né, trong tích tắc tránh được trảo ấn đánh tới, cổ tay chấn động, một đạo chưởng ấn mang theo khí tức nóng cháy xuyên thủng hư không, lập tức vỗ về hướng Diệt Hồn.
- Kiệt kiệt, có chút bổn sự!
Diệt Hồn cười lạnh, một đạo quang vụ tối đen va chạm vào chưởng ấn.
Oanh!
Hai cỗ năng lượng đụng nhau, hào quang tán phát chói mắt, thân hình hai người bị kình khí đẩy lui.
Oanh oanh!
Bốn người Lục Hồn, Thôn Hồn, Băng Thiên Lý cùng Phá Thổ vừa va chạm liền lui, kình khí khủng bố chấn động không gian vặn vẹo.
Xuy lạp lạp…
Bốn người lại xông vào nhau, trong tích tắc đã giao thủ hơn mười chiêu, năng lượng trầm đục không ngừng vang vọng.
Chẳng qua sau mười chiêu Phá Thổ dần dần rơi xuống hạ phong, cùng là Tuyên Cổ trung giai, cũng có không ít thủ đoạn, nhưng Thôn Hồn lại không yếu, dần dần có thể ngăn chặn được hắn.
- Mục sư muội, mau xuất toàn lực!
Băng Thiên Lý hét lớn, khí tức hàn băng khởi động, cả không gian tràn ngập băng tuyết, bông tuyết lả tả rơi xuống.
Oanh!
Nữ tử lại cùng Diệt Hồn va chạm một chưởng, thân hình xinh đẹp bứt ra, ngọc bích run lên, trong tay xuất hiện một trường tiên xích hồng sắc.