Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 4188 : Niết Bàn diệu tâm, bất sinh bất diệt 1
Ngày đăng: 02:31 22/04/20
- Dạ Xoa chân thân!
U La quát lớn, trong sát khí cuồn cuộn kia, đột nhiên hắn biến lớn
cao trăm trượng, đầu như đà phong, thân hình khủng bố, trong tay cầm
linh xiên đen như mực, trên người của hắn có vô số hồn anh kêu thảm
thiết.
- Bất Diệt Kim Cương Tượng!
Hào quang trên người bộc phát, Lục Linh biến thành kim thân cao trăm trượng, tay cầm Tử Kim Diệt Thiên Đao đối mặt với U La.
Rầm rầm rầm.
Hai thân ảnh đại biểu chiến lực mạnh nhất của hai bên, lập tức lao
vào nhau, linh xiên đâm tới giao thoa với đao mang, lần lượt va chạm vào nhau, năng lượng đáng sợ khuếch tán ra chung quanh, cả phiến không gian nổ tung, thỉnh thoảng có vết nứt không gian thật lớn sinh ra, tất cả
tiêu tán không còn lại gì nữa.
Đại chiến cỡ này làm mọi người quan sát, Lục Thiếu Du mất đi sinh cơ
lơ lửng trên không trung không được người ta chú ý, giờ phút này U La
cùng Lục Linh phân thắng bại sẽ ảnh hưởng tới đại chiến lần này.
Hoàn toàn thay đổi, Lục Thiếu Du vết thương chồng chất vào lúc này khôi phục không ít, năm đạo khí tức khủng bố quanh người bạo phát khủng khiếp.
Trong người Lục Thiếu Du bắt đầu có hào quang kim, thanh, lan, xích,
hoàng bộc phát ra ngoài, giống như con rắn nhỏ chui vào trong cơ thể của hắn, lập tức giao thoa ngưng tụ hình thành đồ án đen trắng bao phủ thân thể Lục Thiếu Du vào bên trong.
Oanh!
Vào lúc này, thiên địa chấn động run lên, năng lượng thiên địa bắt đầu hoạt động, chúng tiến vào trong cơ thể Lục Thiếu Du...
Lục Thiếu Du hỗn loạn mất đi tri giác, hắn cố sức ngưng tụ Ngũ Thần
Quyết, cuối cùng vẫn còn kém một bước mà thất bại, trong người lại trọng thương, cho dù là thân thể hay là linh hồn đều trọng thương, thương thế tiếp cận tử vong.
Thời khắc ngưng tụ Ngũ Thần Quyết, Lục Thiếu Du cũng chính thức không quan tâm sinh tử, hắn chỉ muốn ngưng tụ Ngũ Thần Quyết.
- Thay đổi khôn lường, tất cả chỉ là hư vô, thần du thái hư, chu du thế giới...
Ý thức của Lục Thiếu Du thì thào, trong nội tâm có hơi hiểu ra:
- Vô sinh tử tướng, vô niết vô bàn, vô tướng cũng không vô tướng!
- Ha ha, không sai, dường như có thể cảm nhận một ít.
Sâu kín âm thanh lại lần nữa truyền ra:
- Đại thừa Niết Bàn không đâu không có, mênh mông bát ngát, quảng đại khôn cùng, không này bỉ ngạn, vạn vật lan tỏa, chúng sinh không bế tắc, quảng đại khôn cùng, niết bàn vô cấu, như lau vô di, bất tăng bất diệt, trán sinh diệu hoa, nở rộ quảng đại.
Lục Thiếu Du tiếp tục ghi nhớ, ý thức trong không gian hỗn độn này vui mừng, nói:
- Nói như vậy không có tiểu thừa Niết Bàn, cũng không có đại thừa
Niết Bàn, không có vô thượng Niết Bàn, cũng không có vô lượng Niết Bàn,
tâm nhìn thấy pháp bên ngoài, tên là ngoại đạo, nếu ngộ bản tâm, tức là
Niết Bàn, Niết Bàn là mình, chứng nhận cũng là mình, ha ha, ta hiểu rồi, hiểu rồi, thì ra là thế...
- Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy, pháp thân đều là hư không, vô sinh
vô diệt, giống như trăng trong nước, có mà không thể nắm bắt, không phải sinh không phải diệt, sinh chưa từng sinh, diệt chưa từng diệt, chưa
sinh chưa diệt, tự nhiên không có đạo. Tâm ở bên ngoài là pháp, tên là
ngoại đạo, ngộ ra bản tâm, tức là niết bàn, Niết Bàn diệu tâm, vô sinh
bất diệt!
Giọng nói này mang theo ngạc nhiên, lại nói thêm với Lục Thiếu Du, giọng nói tiến vào ý thức Lục Thiếu Du.
- Niết Bàn diệu tâm, vô sinh bất diệt.
Tâm thần Lục Thiếu Du lại run lên, trong hư không hỗn độn có tiếng
nói như thể hồ quán đỉnh, lập tức giúp Lục Thiếu Du đốn ngộ, ý thức của
hắn chấn động quỷ dị, dần dần chấn động không nói nên lời.