Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 4289 : Đánh chết Phượng Dục
Ngày đăng: 02:32 22/04/20
Trăng sáng trên cao, ánh trăng như lụa, Lục Thiếu Du nhìn qua thanh niên mặc hoa phục trước mặt, nói:
- Vô thượng Niết Bàn, Phượng Hoàng nhất tộc, chính là ngươi.
- Đúng vậy, ta chính là Phượng Dục của Phượng Hoàng nhất tộc, ngươi muốn làm cái gì?
Kinh ngạc qua đi, Phượng Dục cũng tăng thêm lòng dũng cảm, thân thể không cong, ánh mắt ngạo nghễ, nhưng ngạo khí của hắn lúc này hơi rung động.
- Cuồng ngạo không phải chuyện xấu, nhưng mà cuồng ngạo quá mức sẽ thành tự đại, người tự đại thường chết sớm.
Lục Thiếu Du nhìn Phượng Dục, thần sắc vẫn phong đạm vân khinh như cũ, nhưng mà không gian nơi này bỗng dưng cứng lại, khí tức vô hình làm đám người nơi đây hít thở không thông.
- Thiếu chủ.
Trung niên Tuyên Cổ Cảnh trung giai lập tức tiến lên bên cạnh Phượng Dục.
Lục Thiếu Du nhìn đám người Hộ Hoàng đội, nói một câu:
- Không có chuyện của Hộ Hoàng đội các ngươi, ai dám nhúng tay vào sẽ chết!
Trung niên Tuyên Cổ Cảnh trung giai nghe xong lập tức biến sắc, ánh mắt sợ hãi, căn bản không dám nhìn thẳng Lục Thiếu Du, ánh mắt lập loè nhìn qua Phượng Dục, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.
- Lục Thiếu Du, ngươi muốn thế nào?
Phượng Dục nhìn thẳng vào Lục Thiếu Du, trong ánh mắt tàn khốc đã bắt đầu sợ hãi.
- Ta cũng không định bóp chết ngươi từ trong nôi, cũng không sinh lòng ghen ghét, nhưng muốn trách thì trách ngươi là người Phượng Hoàng nhất tộc, Phượng Hoàng nhất tộc không nên năm lần bảy lượt chọc ta.
Lục Thiếu Du vừa dứt lời, đột nhiên một trảo xuyên thủng không gian, trực tiếp xé nát không gian áp thẳng vào người Phượng Dục.
Nhìn qua Phượng Dục bị ném đi, Phượng Viêm cười lạnh, Lục Thiếu Du cuối cùng vẫn không dám giết vô thượng Niết Bàn, thân ảnh khẽ động, một tay tiếp lấy Phượng Dục, đồng thời lạnh nhạt nói:
- Lục Thiếu Du, xem như ngươi thức thời, nhưng mà ngươi dám đụng tới người Phượng Hoàng nhất tộc của ta, khoản sổ sách này...
Bành!
Phượng Viêm vừa mới tiếp được Phượng Dục, tiếng nói còn chưa dứt, bỗng dưng không gian chung quanh thân thể Phượng Dục nổ tung ầm ầm.
Xoẹt!
Năng lượng khủng bố bộc phát, hào quang chấn động không gian bùng nổ, năng lượng khuếch tán ra ngoài, lập tức chiếu rọi cả ngọn núi sáng như ban ngày.
Trên ngọn núi, Lục Thiếu Du xiết năm ngón tay lại, hận ý dâng trào.
Phượng Dục, Phượng Hoàng nhất tộc không qua mấy năm nữa sẽ trở thành cường giả, hắn vào lúc này thần hồn câu diệt.
- Ah...
Năng lượng khủng khiếp bùng nổ, truyền ra tiếng hét lớn thê lương của Phượng Viêm, hắn tức điên lao lên cao.
Sau khi tất cả bình thường trở lại, thân ảnh Phượng Viêm đã bay vào trong không gian, bộ dáng chật vật, hai mắt mang theo hận ý ngập trời nhìn thẳng vào Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du vẫn đứng đó, khóe miệng cười trêu tức, nhìn Phượng Viêm, hàn ý không chút che dấu, nói:
- Phượng Viêm, khoản nợ này muốn tính thế nào, ngươi nói cho ta nghe xem, giết Phượng Hoàng nhất tộc các ngươi thì thế nào, ta cũng không sợ con gà trống già ngươi mổ ta đâu.
Hàn ý trong mắt Phượng Viêm ngập trời, không nói gì, bỗng dưng hỏa diễm màu đỏ bao phủ thiên địa, lập tức không gian chung quanh biến thành biển lửa.