Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4310 : Phong độ vẫn vậy 1

Ngày đăng: 02:33 22/04/20


Phụt.



Trong tiếng nghị luận của mọi người, Băng Nhu trên không trung nghe Lục Thiếu Du nói vậy, sau khi nhìn Lục Thiếu Du một cái cũng không nhịn được mà mở miệng cười một tiếng.



Nhưng mà Băng Nhu lại lập tức cố gắng nhịn cười, khuôn mặt ra vẻ nghiêm túc, nhìn Lục Thiếu Du nói:



- Vậy thì ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có bao nhiêu phong độ.



Âm thanh vang vọng, trong thân hình nhìn như nhu nhược của Băng Nhu bỗng nhiên lại một lần nữa có khí tức lạnh lẽo truyền ra, bộ váy dài rung động, cổ tay trắng run lên. Ống tay áo bỗng nhiên mở rộng, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái tháp nhỏ ba góc.



Tiểu tháp này toàn thân trắng nõn như băng, lộ ra khí tức lạnh lẽo.



Sau khi tiểu tháp xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, trên Chiến đài, cả phiến không gian bên trên bỗng nhiên co rút lại, thiên địa cũng theo đó mà run lên.



Sưu Sưu.



Thậm chí là trong nháy mắt này, trên ngọn núi xa xa, lập tức có không ít khí tức mịt mờ bắt đầu chấn động.



Trên không trung, sắc mặt đám người Đường Dần, Lôi Tiểu Thiên cùng với tất cả người Cổ Tộc đột nhiên biến hóa.



Trong chớp mắt ngắn ngủi, tiểu tháp xuất hiện trong tay Băng Nhu, cả không trung to lớn đóng băng, khí tức lạnh lẽo vô hình giống như kéo theo năng lượng trong thiên địa, không gian bị đóng băng nhanh chóng lan tràn.



Tạch tạch....



Trên không trung, khí tức lạnh lẽo đóng băng không gian, giống như là bao phủ một tầng băng sương trên trời xanh. Dưới Chiến đài cũng nhanh chóng có băng lan tràn, đóng băng cả Chiến đài.



Lúc này băng lan tới trước người Lục Thiếu Du cũng không có biến mất, thậm chí cũng đóng băng hai chân Lục Thiếu Du ở trên chiến đài.
Trên ngọn núi, Đường Ám trưởng lão nhìn một lão giả mặc áo bào xám bên người, trong mắt có chút rung động, hắn nói:



- Xem ra vì Lục Thiếu Du, Băng gia các ngươi chuẩn bị không ít a.



Lão giả mặc áo bào xám, hai mắt như sao, quanh thân có khí tức lạnh lẽo nhàn nhạt quanh quẩn, khẽ mỉm cười nói:



- Cũng không tính là chuẩn bị không ít, Băng Nhu quả thực cũng có tư cách đạt được Hồng Thiên Băng Xuyên tháp, từ mấy trăm năm trước nó đã dung hợp với Hồng Thiên Băng Xuyên tháp rồi.



- Băng Cổ trưởng lão, tiền đặt cược có thể không tính được không? Chúng ta không biết trên người Băng Nhu còn có Hồng Thiên Băng Xuyên tháp a.



Nhâm Ngã Hành lập tức tiến lên nói với Băng Cổ trưởng lão, hắn ở trên người Lục Thiếu Du đặt cược vài kiện linh khí áo nghĩa, hiện tại ngẫm lại khó trách Băng Cổ trưởng lão lại nhận, thì ra trên người Băng Nhu này không ngờ có Hồng Thiên Băng Xuyên tháp, Băng gia đã sớm sắp xếp từ trước.



- Ngươi nói xem, đã nói còn có thể đổi ý được hay không?



Băng Cổ lạnh nhạt nhìn Nhâm Ngã hành, linh khí áo nghĩa đã vào trong tay hắn làm sao có thể nhổ ra được.



- Băng Cổ, tính một nửa có được không?



Nhâm Ngã Hành nhìn Băng Cổ, có chút bất đắc dĩ nói, chuyện này hắn cũng không có hy vọng.



Nhâm Ngã Hành biết rõ Lục Thiếu Du rất mạnh, thậm chí đồn rằng còn có thể chống lại Nhất Nguyên Hóa Hồng, có thể cũng lời đồn mà thôi. Mà bây giờ tuy rằng Lục Thiếu Du là Chân lý Niết Bàn, nhưng còn chưa tới Hóa Hồng cảnh, mà Băng Nhu thân là Tuyên Cổ cảnh hậu kỳ của Cổ tộc, vốn đã rất mạnh, bây giờ trong tay còn có Hồng Thiên Băng Xuyên tháp, nếu đây là một kiện Thông Linh bảo khí bình thường, khi đó có lẽ Nhâm Ngã Hành còn có chút lòng tin với Lục Thiếu Du, dù sao người Chân lý Niết Bàn cũng không phải dễ trêu.



Nhưng mà hiện tại trong tay Băng Nhu chính là Hồng Thiên Băng Xuyên tháp, ở trước mặt Hồng Thiên Băng Xuyên tháp, Nhâm Nhã Hành tin rằng Lục Thiếu Du cũng sắp bị đóng băng.



- Đừng nói những lời vô dụng đó, nhìn xem Lục Thiếu Du kia có thể chống lại được hay không?