Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 422 : Tỏ tỉnh trước công chúng
Ngày đăng: 01:44 22/04/20
Rống.
Thiên Sí Tuyết Sư gầm lên một tiếng, âm thanh vang vọng không gian rồi lập tức biến mất giữa không trung.
- Lục Thiếu Du, Lăng Phong ta khiêu chiến với ngươi.
- Lục Thiếu Du, Phách Đao Long Tam ta khiêu chiến với ngươi.
Hai đạo thân ảnh lúc này đột nhiên nhảy ra, chỉ là lúc này thân ảnh trên bầu trời đã biến mất không thấy.
Trên Địa Long đỉnh, mãi cho tới lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần lại, nhìn vào thân ảnh biến mất trên bầu trời, trong lòng những nam đệ tử ở đây đều ước ao đố kỵ.
- Hảo tiểu tử.
Đại hộ pháp nhẹ nhàng thở dài, lại nhìn về phía Lý Đạt Giang đang hấp hối, hai hàng lông mày nhíu lại.
Mọi người chậm rãi rời khỏi Địa Long đỉnh. Trong đình viện, đôi tay trắng như tuyết của Lục Vô Song lúc này không ngừng rơi vào trong ngực Lục Thiếu Du:
- Hận đệ chết đi được, đệ bảo ta sau này mặt mũi đâu gặp người khác đây.
- Sao lại không dám gặp người khác? Tỷ có xấu đâu?
Nhẹ nhàng kéo đôi tay vào trước ngực mình, Lục Thiếu Du cười nói.
- Đệ còn ngọt ngào như vậy, trước đây vì sao ta lại không nhận ra nhỉ?
Lục Vô Song trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, thế nhưng cũng không có bao nhiêu tức giận, ngược lại trên mặt toát lên vẻ hạnh phúc.
- Sau này không trốn đệ nữa chứ?
Lục Thiếu Du nhẹ nhàng hỏi.
- Ta trốn lúc nào?
Lục Vô Song lại trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, giãy khỏi lòng hắn rồi nói:
- Sau này đừng lúc nào cũng đáp ứng lời khiêu chiến của người khác. Đệ phải biết rằng thực lực của Triệu gia trong Vân Dương Tông không nhỏ. Sợ rằng lần này đệ gặp phải phiền phức lớn rồi.
- Đệ biết, đệ tự có chừng mực.
Lục Thiếu Du nghiêm túc nói, trong mắt bắn ra một đạo hàn ý. Triệu gia ở Vân Dương Tông thế lực lớn, thế nhưng cũng không phải là hắn không có hậu trường.
Một đem tu luyện, Lục Thiếu Du thở ra một ngụm trọc khí, tinh quang trong mắt chợt lóe rồi lập tức được thu liễm.
- Tiếp tục đi Vũ Linh ảo cảnh.
Lục Thiếu Du thầm nói rồi ra khỏi phòng của mình. Sau khi gọi Thiên Sí Tuyết Sư thức dậy tiếp tục đi tới Vũ Linh ảo cảnh.
- Lục Thiếu Du, không phải ngươi lại muốn khởi đầu tứ nhất trọng đấy chứ?
Nhị hộ pháp phụ trách Vũ Linh ảo cảnh hỏi Lục Thiếu Du.
- Đệ tử định đến ngũ trọng tôi luyện bản thân một chút.
Lục Thiếu Du nói. Lúc này bốn trọng đầu cũng không có thứ gì có thể làm khó được hắn nữa rồi.
- Vào đi, cánh cửa thứ năm.
Nhị hộ pháp mỉm cười, ban nãy hắn còn tưởng rằng Lục Thiếu Du lại khởi đầu từ nhất trọng rồi dừng lại ở tứ trọng.
Sau khi nhận ngọc giản, trích một giọt máu nhỏ vào bề mặt ngọc giản, Lục Thiếu Du lập tức tiến vào bên trong cửa đá. Sau khi cánh cửa đá đóng lại, một mảnh quang mang chói mắt bắn ra, mà một lát sau Lục Thiếu Du đã xuất hiện tại một nơi khác.
Bốn phía một mảnh trắng xóa, dường như là đang ở trong một sơn cốc nào đó.
Sưu..
Ngay lúc này trong sương trắng có vô số đạo hỏa tiễn phá không bắn tới. Tiếng gió thổi rít gào, sắc bén từ trong sương trắng trong nháy mắt bắn ra.
- Pháp trận?
Vẻ mặt Lục Thiếu Du trầm xuống, trong Vũ Linh ảo cảnh này không ngờ lại có trận pháp. Chân khí dưới chân hắn chợt lóe, Lục Thiếu Du nhanh chóng lùi lại.
Swuu....
Hỏa tiễn nóng bỏng từ bốn phương tám hướng được bắn tới.
- Đại Địa Cương Thuẫn.
Tránh cũng không tránh hết được, Lục Thiếu Du không thể làm gì khác hơn là bố trí Đại Địa Cương Thuẫn. Bàn tay hắn vung lên, một chiếc hộ thuẫn màu nâu, đám hỏa tiễn phát ra khí thế phô thiên cái địa kia sau khi đụng vào hộ thuẫn lập tức bị bắn lại, tạo thành những vết lờ mờ trên hộ thuẫn.
Kình khí biến mất, lúc này Lục Thiếu Du mới thở dài một hơi. Trong giây lát sắc mặt lần thứ hai biến đổi, trong sương mù dày đặc lúc này lại có vô số hỏa tiễn bắn tới.