Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 4419 : Tìm kiếm lương chủ
Ngày đăng: 02:34 22/04/20
Luân Hồi Hư Vọng Đao biến thành trung niên hư ảo nhìn Lục Thiếu Du, đột nhiên quỳ một gồi trước mặt hắn, nói:
- Hư Vọng nguyện ý đi theo tùy tùng, thỉnh chủ nhân thu lưu.
Lục Thiếu Du nhìn qua Luân Hồi Hư Vọng Đao, dường như suy nghĩ gì đó, sau một lát, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nói:
- Trên người của ta có một thanh ‘ Huyết Lục ’, ngươi đi theo bên cạnh ta tác dụng không lớn, cũng sẽ làm mất đi uy danh của ngươi, không bằng ngươi tạm thời đi theo bên cạnh ta, trên người ta có hỗn độn bổn nguyên, sẽ chữa tốt thương thế của ngươi, một ngày nào đó ngươi tìm được người thỏa mãn điều kiện để nhận chủ, ta sẽ giao ngươi cho người đó, để hắn và ngươi giương danh thiên địa, thế nào?
Ngao!
Nghe được Lục Thiếu Du lời nói, ‘ Huyết Lục ’ trong đan điền gào lên.
- Hư Vọng bái tạ!
Trung niên hư ảo cung kính thi lễ, thân ảnh hóa thành hào quang chói mắt, Luân Hồi Hư Vọng Đao lơ lửng trước mặt Lục Thiếu Du, năng lượng chấn động kinh người.
Lục Thiếu Du thu Luân Hồi Hư Vọng Đao vào trong đan điền:
- Đến đây đi, không bao lâu nữa, ta chắc chắn sẽ tìm cho ngươi một lương chủ, sẽ không làm mất uy danh của ngươi.
Ông...
Luân Hồi Hư Vọng Đao tỏa ra phạn âm, âm thanh như thiên âm vang lên trong lôi hải, lập tức biến mất không còn nữa.
- Hỗn độn bổn nguyên, đa tạ ân chủ.
Trong đan điền, Luân Hồi Hư Vọng Đao xuất hiện trước nguyên đan chữ vạn, khí tức man hoang thương cổ tỏa ra rất mạnh, nguyên lực cỡ này có thể giúp hắn khôi phục thật nhanh. Lập tức bắt đầu tương liên với nguyên đan.
Lục Thiếu Du bắt đầu tiến vào trong Thiên Trụ giới tu luyện.
Xoẹt...
Trong lôi hải mọi thứ bình phục lại.
Trong không gian lôi hải, một đóa hoa sen màu tím tràn ngập khí tức thần bí khuếch tán trong lôi đình, múi hoa thứ hai đã nở, bên trong có tiếng nói non nớt của nữ đồng truyền ra:
Lúc này Lục Kinh Vân và Phong Phách Nam đánh một trận khiến người ta chú ý, ai cũng muốn biết trăm năm qua thực lực Lục Kinh Vân đạt tới mức nào.
Mà Phong Phách Nam lúc trước tuy thua Lục Thiếu Du một lần, nhưng không ảnh hưởng mọi người kính sợ Phong Phách Nam, tuy hắn vẫn là thiên bảng đệ tứ, nhưng cho dù đám người Mộc Tử Kỳ, Lôi Tiểu Thiên, Đường Dần, Băng Nhu cũng ảm đạm thất sắc so với hắn.
Trong gian phòng của mình, đột nhiên Lục Kinh Vân đang tu luyện mở mắt ra, trước mắt có thiếu phụ xuất hiện, tư thái lung linh bao phủ trong trang phục ưu mỹ, đường cong động lòng người, da thịt như tuyết, dung nhan tinh xảo mang theo vũ mị thành thục.
- Nương!
Lục Kinh Vân đứng lên, thân ảnh cao như trường thương đứng thẳng, đứng trước mặt mỹ phu nhân, hắn đã cao hơn một nửa, nhưng trước mặt mỹ phu nhân này Lục Kinh Vân lại cúi đầu, trong mắt vô cùng vui vẻ.
- Trong nháy mắt đã qua nhiều năm như thế, con đã lớn rồi.
Mộ Dung Lan Lan vuốt ve mái tóc đen sau lưng Lục Kinh Vân, lại xoa xoa gương mặt con mình, ánh mắt đầy yêu thương.
Lục Kinh Vân ôm hai vai mẫu thân, nói:
- Nhiều năm như vậy, nương vẫn xinh đẹp như thế.
- Ít ba hoa đi.
Ánh mắt Mộ Dung Lan Lan từ ái nhìn Lục Kinh Vân, lập tức nói nhỏ:
- Lần trước ta nói chuyện ngươi không nghe sao, ta rất ưa thích Bối nhi, những năm qua nàng vẫn theo bên cạnh ngươi, ta nói...
- Nương, những này chuyện sau này hãy nói đi, bây giờ không phải vẫn còn sớm sao...
Lục Kinh Vân cười hắc hắc.
- Sớm cái gì mà sớm, lúc phụ thân ngươi có ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ, ngươi bây giờ nên thành gia sớm thôi.
Mộ Dung Lan Lan trừng Lục Kinh Vân, ánh mắt yêu thương không dứt, nói:
- Ta đã nói với gia đình Bối nhi, còn nói với Vô Song a di, Cảnh Vân a di các nàng, các nàng không có ý kiến.