Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4789 : Át chủ bài cuối cùng của Phong Du Du 1

Ngày đăng: 02:36 22/04/20


Một thương này thực sự vô cùng cường hãn. Quả thực bên trong Minh Linh xuất hiện nhân tài lớp lớp, loại công kích này coi như Lục Thiếu Du gặp phải, sợ rằng hắn cũng không dám chủ quan.



Sưu Sưu.



Phong Du Du lần nữa có động tác, một đạo thủ ấn được kết. Đạo thủ ấn này nhìn như yên tĩnh, không mang theo bất kỳ ba động gì. Thế nhưng ở trong đó thủy chung lại khiến cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị.



Đồng thời, quanh thân Phong Du Du đột nhiên có khí tức không hiểu chấn động, trong lúc vô thanh vô tức giống như khiến cho cả trời xanh bị ảnh hưởng. Y phục màu trắng trên người tung bay. Quanh thân được quang mang màu vàng nhạt bao phủ, bên trong vòng quang mang này bỗng nhiên có một vòng quang mang màu trắng như ẩn như hiện hóa thành bình chướng ở quanh thân nàng.



Bình chướng này cực kỳ kỳ dị, không ngừng lan tràn ra, cả không trung đột nhiên xảy ra động tĩnh kỳ lạ.



- Bà Tu Mỹ Ngọc, ngươi có Thiên Thủ Tu La thân, nếu như là trước kia, ta quả thực không có cách nào làm gì được ngươi. Nhưng mà hôm nay cho dù ngươi có Thiên Thủ Tu La thân cũng vô dụng mà thôi.



Trong chớp mắt ngắn ngủi, ngay khi thanh trường thương bằng năng lượng đen kịt phóng tới trước mắt, Phong Du Du lập tức mở miệng nói. Thân hình vừa rồi còn tĩnh lặng, không có một chút động tĩnh nào bỗng nhiên chuyển động, thân ảnh nhanh chóng lướt đi. Lấy thân ảnh xinh đẹp của nàng làm trung tâm, khí tức thái cổ, triệt để phóng thích ra tới mức tận cùng.



Đột nhiên, cả thiên địa tự nhiên run lên.



Xoẹt.



Thiên địa run lên, cả không gian bỗng nhiên lập tức hóa thành một phiến hư không, hư không giống như hỗn độn.



Trong hư không, gió nhè nhẹ thổi, mây mù mờ ảo, khi thì thanh chóng, khi thì nhẹ nhàng, thanh trường thương bằng năng lựng đen nhánh mang theo năng lượng đủ để khiến cho thiên địa rung động kịch liệt sau khi tới trước người Phong Du Du ngừng lại trước hư không đang biến hóa kia. Năng lượng ngập trời cũng dừng lại trước người Phong Du Du.



- Đây là...




Phụt.



Lúc này, sau khi không trung dẹp loạn, trên không trung, trong cais miệng trên Thiên Thủ Tu La thân khổng lồ của Bà Tu Mỹ Ngọc lúc này có máu tươi của Tu La vô cùng quỷ dị và nồng nặc phun ra. Chẳng biết từ khi nào đã bị trọng thương. Thân hình khổng lồ dần dần co rút lại. Cuối cùng đám năng lượng đen nhánh chấn động, lan tràn ra chung quanh rồi tiêu tán. Thân hình mềm mại của Bà Tu Mỹ Ngọc lần nữa xuất hiện ở giữa không trung. Chỉ là lúc này khí tức trên người nàng suy yếu tới mức tận cùng. Khuôn mặt tái nhợt như tro tàn, ánh mắt mang theo vẻ không thể tin nổi nhìn về phía Phong Du Du, ánh mắt kinh hãi.



- Ngươi thua.



Phong Du Du vẫn nhàn nhạt đứng đó, chỉ là khuôn mặt nàng lúc này cũng tái nhợt.



- Còn chưa, sợ rằng ngươi cũng không mạnh hơn ta là bao. Nếu như tiếp tục động thủ, dùng bản thể nhân tộc của ngươi, căn bản không có cách nào chiếm được tiện nghi của ta.



Bà Tu Mỹ Ngọc nhìn Phong Du Du rồi nói, nàng đã nhìn ra, lúc này sợ rằng Phong Du Du cũng không kiên trì được bao lâu. Nếu như tiếp tục liều mạng, dựa vào ưu thế thiên phú của bản thể Minh Linh, còn không biết được ai thắng ai thua.



Bà Tu Mỹ Ngọc nói xong, hai mắt Phong Du Du khẽ đảo, nhìn Bà Tu Mỹ Ngọc nói:



- Sợ rằng ngươi đã không còn lực liều mạng nữa. Ngươi xác định mình còn có thể liều sao? Nếu như ta là ngươi thì ta sẽ không lựa chọn liều mạng lúc này.



- Ta...



Bà Tu Mỹ Ngọc mở miệng muốn tranh luận, âm thanh vừa mới vang lên, bỗng nhiên sắc mặt lập tức biến hóa. Mắt nhìn Phong Du Du lập tức run lên, nhìn Phong Du Du một lát mới cắn chặt môi, nói:



- Hay cho một Phong gia, không tệ. Ta thua. Thua chính là thua. Nhưng mà đây là hôm nay. Sau một ngàn năm, ai thắng ai thua còn chưa nhất định. Khi đó mới thực sự là thắng bại.