Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 5023 : Trước khi đi

Ngày đăng: 02:39 22/04/20


- So với tiểu tử kia sao? Đây không phải là chuyện khiến cho chúng ta không thoải mái sao? Ta không thèm so.



Phách Đao Long Tam lắc đầu, nếu nói tới ai khác hắn còn không phục, thế nhưng so sánh với tiểu tử kia, hắn sẽ nhanh chóng lùi ra xa, tự biết bản thân mình căn bản không có cách nào so sánh được.



- Ha ha, ngại quá, ta tới chậm.



Âm thanh nhàn nhạt vang lên, khi âm thanh vừa dứt, một nam tử mặc áo bào xanh đột nhiên xuất hiện trong mắt ba người, khéo miệng nở nụ cười vui vẻ.



- Tiểu tử nhà ngươi tới là được rồi.



Nhìn nam tử mặc áo bào xanh vừa mới xuất hiện này, sắc mặt ba người lập tức vui mừng, đều đánh về phía Lục Thiếu Du, thiếu chút nữa đẩy ngã Lục Thiếu Du xuống dưới đất.



- Ta không phải cố ý tới chậm nha, ta đang chuẩn bị rượu ngon một chút.



Lục Thiếu Du cùng với ba người đùa giỡn một phen, bỗng nhiên nhìn lên trời nói:



- Những thứ này dường như tới hơi muộn một chút a.



Sưu Sưu.



Lục Thiếu Du vừa mới nói xong, phía trên không trung Cổ Vực đột nhiên chấn động, không gian gió nổi mây phun, tiếp theo lập tức có từng đạo thân ảnh cao ngất xuất hiện, từng ánh mắt quét qua không trung, miệng mỉm cười, thân ảnh xẹt qua sơn mạch Vụ Đô, cuối cùng xuất hiện trên Vân Dương Tông.



Từng đạo thân ảnh lăng không đứng lơ lửng, không có bao nhiêu khí tức chấn động, thế nhưng tự dưng lại chấn động nhân tâm, bất luận một ai hiện tại đều là cự phách một phương trong ba ngàn Đại thiên thế giới, đều là thế hệ phong hoa tuyệt đại.



- Mạc Kình Thiên, Tịnh Vô Ngân, Nhâm Tiêu Diêu, Giang Đảo lưu, Độc Nhất Đao, Tuyệt Phong Hoa, Lục Linh, Đường Dần, Lôi Tiểu Thiên, đám người các ngươi sao lại đều tới?



Nhìn thấy từng đạo thân ảnh cao ngất trên không trung, ba người Khuất Đao Tuyệt, Long Tam, Phi Ưng Lăng Phong đều sợ hãi lẫn vui mừng nói.



- Đương nhiền là tới uống rượu a, ta nhận được tin tức của Lục Soái cho nên lập tức mang tới không ít rượu ngon.



Đám người Giang Đảo Lưu cười cười, thân ảnh lập tức đáp xuống.




Nữ tử này ôn nhu nói.



- Đúng vậy, không ngờ ở nơi này còn có thể gặp lại nàng, ta cũng nên đi trước.



Lục Thiếu Du nói với nữ tử này.



- Ngươi muốn đi sao?



Ánh mắt nữ tử này khẽ đổi, sau đó nhào vào trong ngực Lục Thiếu Du, một mùi thơm ngát truyền vào mũi hắn, nàng nói:



- Ta chỉ muốn ôm ngươi một cái, không hơn.



Lục Thiếu Du mỉm cười giang hai tay ra, ôm nữ tử trước mắt vào trong ngực.



- Ngươi đi đi, hôm nay ngươi có thể đến đây đối với ta mà nói đã đủ rồi.



Một lát sau, nữ tử này gật đầu, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên sự vui v ẻ.



- Nếu như cần giúp đỡ cứ đi tìm Phi Linh môn, nếu như có duyên về sau chúng ta sẽ gặp lại.



Lục Thiếu Du mỉm cười, phong khinh vân đạm, dứt lời, không gian quanh thân nổi lên chấn động, thân ảnh lập tức biến mất không thấy.



- Tương kiến không bằng hoài niệm.



Nhìn thân ảnh Lục Thiếu Du biến mất trong không gian, ánh mắt nữ tử này ngây ngốc, mãi một lúc lâu sau mới than nhẹ một tiếng.



Núi non trùng trùng điệp điệp, từng ngọn núi đứng sừng sững, mây mù lượn lờ giống như tiên cảnh.



- Mẫu thân, vì sao con chưa từng gặp phụ thân con vậy?