Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 616 : Đánh chết Triệu Tuệ (2)
Ngày đăng: 01:46 22/04/20
́nh chết Triệu Tuệ. (2)
- Lục gia không có bảo vật gì, Triệu Vô Cực, ngươi đi phí công một chuyến rồi.
Vẻ mặt Lục Vũ trầm xuống, nói.
- Lục Vũ, lẽ nào Lục gia ngươi không biết, khi trước tổ tiên Lục gia các ngươi đi tới đây có hai người, một người chính là tổ tiên của Triệu gia ta. Kiện bảo vật kia vốn là thứ của hai nhà chúng ta, đặt ở Lục gia các người đã lâu như vậy, hiện tại cũng nên trả về Triệu gia chúng ta chứ?
Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói.
- Triệu Vô Cực ta không biết ngươi nói gì, có thể ngươi tìm nhầm người rồi.
Lục Vũ nói.
- Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, huyết tẩy Lục gia các người xong cũng sẽ biết thôi.
Triệu Vô Cực lạnh lùng nói.
- Từ hai mươi năm trước đã bắt đầu, Triệu gia các ngươi đã có mưu đồ với Lục gia, hiện tại chân chính trở mặt cũng tốt. Triệu Vô Cực lẽ nào ngươi nghĩ bằng vào tu vi Vũ Suất cửu trọng của ngươi có thể thắng ta sao?
Lục Vũ nói.
- Lục Vũ, ta sớm biết Lục gia các người không chỉ có Vũ Tướng đơn giản như vậy. Vũ Suất lục trọng, đáng tiếc còn chưa đủ, ẩn tàng lâu như vậy, Triệu gia ta cũng tìm lâu như vậy, rốt cuộc cùng tìm được.
Triệu Vô Cực nói.
- Muốn chiến thì chiến, còn có một ít bằng hữu không ngờ tới đây, vậy thì cùng nhau xuất hiện đi.
Ánh mắt Lục Vũ quét qua chung quanh, thanh âm quanh quẩn trong không gian.
- Ha ha, lão tộc trưởng Lục gia quả thực là lợi hại.
- Một Triệu gia nho nhỏ cũng dám có chủ ý tới bảo vật này quả thực là không muốn sống. Coi như là tổ tiên Triệu gia các ngươi khi trước trốn đi cũng không có tư cách. Ta khuyên các ngươi mau cút đi, Triệu gia nho nhỏ như các ngươi có một số việc không nên tham dự vào.
Vẻ mặt Vũ chấp sự trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Triệu Vô Cực, đối với Triệu Vô Cực này dường như cũng không để vào trong mắt.
- Các hạ rốt cuộc là người phương nào, khẩu khí quả thực không nhỏ. Triệu gia chúng ta cũng không phải là thứ mà ai muốn động vào cũng được.
- Chỗ dựa của các ngươi chính là vị Linh Vương trưởng lão kia của Vân Dương Tông đúng không? Cho dù là Vân Dương Tông thì đã làm sao? Ếch ngồi đáy giếng.
Vũ chấp sự kia lạnh lùng quát một tiếng.
Vẻ mặt Triệu Vô Cực trầm xuống, dường như đang kinh ngạc vì Vũ chấp sự này lại hiểu rõ Triệu gia tới như vậy. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Vũ chấp sự, có chút khó đoán.
- Lan nhi, Thiếu Du, Hồng Lăng, Vô Song, chuyện này không liên quan tới mọi người, mau đi nhanh đi.
Lục Trung sau khi ăn vào một ít đan dược mới tốt hơn một chút, lúc này hắn nhìn Lục Vô Song bên cạnh rồi nói với La Lan, Lục Thiếu Du và Vân Hồng Lăng.
- Ta không đi, ta có thể đi đâu được chứ? Phải nói là, nếu đi thì ta đã đi từ lâu rồi, hà tất phải lưu lại tới bây giờ.
La Lan than nhẹ, lúc này trải qua kinh ngạc và khiếp sợ liên tục dường như nàng cũng đã quen rồi, ánh mắt nhìn Lục Trung vô cùng phức tạp.
- Thiếu Du, ta không phải là một người phụ thân tốt, thế nhưng con phải nghe ta, mang mẫu thân con rời đi, đi càng xa càng tốt.
Lục Trung nhìn Lục Thiếu Du nói.
- Hừ, hôm nay một người cũng đừng mong trốn.
Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói một tiếng.
- Triệu gia lão cẩu, ta còn không định đi, ngươi không cần phải giữ.