Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 770 : Không đề (3)

Ngày đăng: 01:48 22/04/20


Nếu là lúc trước Lục Thiếu Du chỉ muốn đục nước béo cò, Hoa gia huynh muội sống hay chết hắn cũng không quản, nhưng Hoa Mãn Ngọc dùng ngọc bài kia còn thúc giục ra Huyết Hồn Ấn, bởi vậy hắn không cách nào mặc kệ họ, bởi vì họ tuyệt đối có quan hệ với sư phụ Thánh Thủ Linh tôn.



- Kiệt kiệt, Phi Linh môn nho nhỏ lại muốn xen vào, thật sự là buồn cười!



La Chí Cương tiến lên cười lạnh một tiếng.



- Ngũ trưởng lão, giao tiểu tử này cho chúng ta là được rồi!



Côn Sơn môn Tần Minh Ba không mất thời cơ tiến lên a dua.



- Lá gan tiểu tử này rất lớn, thật không biết trời cao đất rộng!



Đỗ Nguyệt Nga Hợp Hoan tông mỵ cười một tiếng, đôi mắt trào phúng nhìn Lục Thiếu Du.



- La chưởng môn, giao tiểu tử này cho các ngươi!



Ánh mắt Ngũ Quần Phàm căn bản không nhìn Lục Thiếu Du, luôn rơi lên người của cao thủ Lan Lăng sơn trang, Linh Thiên môn cùng Hóa Vũ tông. Bọn họ không ra tay, nhưng hắn cũng biết họ đang đợi thời cơ tốt nhất, nếu hắn muốn thuận lợi lấy được bảo vật Bách Thú cốc, phải đánh chết Hoa Mãn Ngọc, chỉ cần bảo vật rơi vào tay hắn thì dễ làm, một khi tranh đoạt sẽ là một trận đại chiến, đoán chừng không ai muốn nhìn thấy.



- Ngũ trưởng lão, giao tiểu tử này cho chúng ta là tốt rồi!



La Chí Cương cười lạnh một tiếng, thân ảnh đánh tới.



Đỗ Nguyệt Nga, Tần Minh Ba đồng thời lao thẳng tới, chỉ sợ bị La Chí Cương đoạt mất công lao.



Xa xa, Đới Cương Tử Quỷ Vũ tông khẽ rùng mình, sắc mặt cực kỳ khẩn trương, nếu Lục Thiếu Du bị đánh chết, hắn lo lắng giải dược của chính mình.



- Vương trưởng lão, Lưu trưởng lão, nhanh xuất thủ cứu tên lừa gạt kia!



Xa xa Lữ Tiểu Linh kiều quát một tiếng.



Lưu trưởng lão cùng Vương trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, nhưng không xuất thủ, ngược lại đứng hai bên Lữ Tiểu Linh, lo lắng nàng sẽ nhào tới trước.




Sắc mặt Đới Cương Tử vô cùng kinh ngạc, hắn thật không ngờ Lục Thiếu Du có thủ đoạn có thể làm người của Hắc Sát giáo tổn thương nặng nề.



- Phốc!



Trong đống hoang tàn hỗn độn, Ngũ Quần Phàm lại phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt kinh hãi nhìn Lục Thiếu Du.



- Tiểu tử, Hắc Sát giáo tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!



Nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, trên mặt Ngũ Quần Phàm đầy sát ý.



- Diệp phó đường chủ, chúng ta đi thôi!



Lục Thiếu Du không để ý tới Ngũ Quần Phàm, nhìn chăm chú vào hai mươi mấy thi thể trên mặt đất, có chút phiền muộn, ngược lại thần sắc càng thêm ngưng trọng, chỉ sợ từ giờ trở đi mình đã triệt để đắc tội Hắc Sát giáo.



Lục Thiếu Du dứt lời, Thiên Sí Tuyết Sư bay xuống, hai cánh chấn khai từng trận gió lớn.



- Ngọc tỷ, chúng ta đi thôi!



Diệp Mỹ nhìn Hoa Mãn Ngọc nói.



- Ân!



Hoa Mãn Ngọc khẽ gật đầu, ánh mắt kinh ngạc đảo qua trên người Lục Thiếu Du, có vẻ cực kỳ nghi hoặc.



- Còn muốn chạy, chỉ sợ không dễ dàng như vậy!



Phí trưởng lão lạnh lùng nói, ánh mắt híp lại, làm sao có thể cho phép Hoa gia huynh muội rời đi.



- Ta không muốn đối địch với Lan Lăng sơn trang, chỉ sợ ngươi không ngăn cản được ta.