Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 969 : Ngươi có nhớ ta không?

Ngày đăng: 01:51 22/04/20


Một chiêu này lập tức khiến cho không ít thanh niên có chút hiểu biết lộ ra vẻ kinh ngạc không thôi, vị thanh niên áo xanh này nhìn qua có vẻ không lớn lắm, nhưng một chiêu ấy, có yêu cầu cực cao đối với không gian chi lực, tuyệt đối đã đến trình độ Vũ Suất, thực lực mạnh hơn bọn họ rất nhiều.



- Phi Linh Môn.



Thanh niên dẫn đầu mở thiếp mời ra, cái thiếp mời này đúng là đồ thật, cũng chẳng ai dám cầm thiếp giả tới Linh Thiên Môn để gây rối cả, chỉ là Phi Linh Môn này hình như bọn họ cũng không quen, Đào Hoa Yến năm ngoái cũng có thấy người của Phi Linh Môn tới đâu.



- Xin hỏi có phải Lục Thiếu Du Lục chưởng môn hay không?



Thanh niên này hơi sững ra một lúc rồi lập tức hỏi.



- Chính là ta.



Lục Thiếu Du nói, không ngờ ở đây cũng có người biết mình.



- Hoá ra là khách quý từ Phi Linh Môn, xin mời cưỡi yêu thú phi hành của Linh Thiên Môn chúng ta lên núi, trên núi sẽ có trưởng lão của Linh Thiên Môn ta nghênh đón chư vị.



Thanh niên kia mỉm cười đáp lễ, sau đó lập tức dẫn đám người Lục Thiếu Du đi ra khỏi quãng trưởng, cưỡi một yêu thú con tam giai để lên núi.



Về điểm này thì Lục Thiếu Du cũng hiểu rõ, bên trong Linh Thiên Môn đương nhiên sẽ không để cho yêu thú phi hành của người ngoài bay loạn không kiêng nể gì, đấy rõ ràng là một sự bất kính đối với Linh Thiên Môn, Phi Linh Môn của mình cũng như vậy, ai cũng không được trực tiếp cưỡi yêu thú phi hành bay vào bên trong Phi Linh Môn, nếu như làm như vậy thì rõ ràng là đang khiêu khích.



- Cô nương ban nãy đẹp thật đấy, chẳng khác nào thiên tiên, ta chưa từng gặp nữ nhân nào xinh đẹp như vậy.



- Đôi mắt của nàng cứ như muốn hút hồn người ta ấy, còn đẹp hơn đại tiểu thư nữa.



- Sư huynh, mấy người vừa rồi là người của môn phái nào, tới tham dự Đào Hoa Yến, sao trước kia chưa từng gặp bọn họ nhỉ?



Một thanh niên vận trường sam bước lên hỏi thanh niên dẫn đầu.



- Là người của Phi Linh Môn.



Thanh niên dẫn đầu nói.




Lữ Tiểu Linh cong môi nói, đôi môi đỏ mọng lúc nầy càng thêm phần đáng yêu.



- Đa tạ.



Lục Thiếu Du mỉm cười, chỗ ở này tuy không có gì hết, nhưng cũng vô hình đại biểu cho thân phận của kẻ đó.



- Tiểu thư, chưởng môn có phân phó, nếu như Lục chưởng môn tới thì xin mời tới chỗ chưởng môn trước, chưởng môn có việc muốn gặp Lục chưởng môn.



Vương Hiểu nói.



- Các ngươi không cần lo, ta sẽ đưa hắn tới gặp cha ta, các ngươi dẫn Tâm Đồng và Bạch Linh tỷ về đình viện trước đi.



Lữ Tiểu Linh nói với Vương Hiểu.



- Lão đại, vậy ta không đi cùng với ngươi, đan dược thất phẩm a.



Tiểu Long chớp chớp mắt nhỏ, lập tức nhảy xuống khỏi vai của Lục Thiếu Du.



- Tiểu Long, đan dược thất phẩm là cái gì?



Đôi mắt to trong veo như nước cua Lữ Tiểu Linh lập tức nhìn về phía Tiểu Long mang theo vẻ kinh ngạc rồi hỏi.



- Không có gì, không có gì.



Đôi mắt nhỏ của Tiểu Long lập tức đảo một vòng, không dám nói thêm gì nữa, ánh mắt của lão đại vẫn đang trừng hắn kia kìa.



- Chúng ta đi thôi, ta đưa ngươi đi tìm cha ta.



Lữ Tiểu Linh lập tức không màn đến chuyện khác nữa, kéo Lục Thiếu Du đi về phía trước, trưởng lão Vương Hiểu cũng chỉ có thể thở dài, chung quanh có không ít đệ tử Linh Thiên Môn cũng kinh ngạc đến há hốc mồm ra nhìn, sau đó cả đám liền nhìn về phía Lục Thiếu Du với vẻ hiếu kỳ lẫn tò mò.