[Dịch] Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3722 : Một mình chiến một trận 1

Ngày đăng: 23:07 06/09/19

- Hừ, Hướng Hầu Minh, ngươi có nhìn thấy không? Tiểu tử này không lĩnh tình của ngươi. Chuyện này hiện tại không có quan hệ với ngươi a. Hỏa Quỷ Đạo nhân Phạm Anh Kỳ cười lạnh nói với Hướng Hầu Minh. - Hỏa Quỷ Đạo nhân Phạm Anh Kỳ, bớt châm ngòi thổi gió đi, cũng không cần phải châm ngòi ly gián. Lục Thiếu Du nhìn Hỏa Quỷ Đạo nhân Phạm Anh Kỳ, trầm giọng nói: - Phạm Sàm của Thiên Thủy Môn vì thủ tạ lệnh mà ra tay với ta. Về phần Chiến Thiên liên minh sẽ xử trí Thiên Thủy môn các ngươi thế nào ta cũng mặc kệ, thế nhưng người chủ mưu là Phạm Sàm ta sẽ không bỏ qua, Thiên Thủy môn nhất định phải bị diệt. - Ha ha... Nghe vậy Hỏa Quỷ Đạo nhân Phạm Anh Kỳ trên không trung cười lớn không ngớt, hai mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du, âm trầm nói: - Tiểu tạp chủng, ngươi là thứ gì, diệt Thiên Thủ môn ta? Ngươi đủ tư cách sao? Ngày hôm nay không nghiền nát tiểu tạp chủng ngươi thành tro, người khác còn tưởng rằng Thiên Thủy môn chúng ta không còn có ai khác. - Phạm Anh Kỳ, ngay cả Thủ Tạ lệnh mà Thiên Thủy môn các ngươi cũng dám động tay động chân, xem ra lá gan không nhỏ a. Chuyện của tiểu bối không ngờ lão gia hỏa nhà ngươi cũng dám ra tay. Hướng Hầu Minh trầm giọng nói: - Hướng Hầu Minh, chuyện này không liên quan tới ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn thay tiểu tạp chủng này không chết không thôi với ta sao? Mắt nhìn Hướng Hầu Minh, Hỏa Quỷ Đạo nhân Phạm Anh Kỳ giận dữ tới tận cùng nói. HƯớng Hầu Minh cũng nhìn chằm chằm vào Hỏa Quỷ Đạo nhân Phạm Anh Kỳ nói: - Phạm Anh Kỳ, con mẹ ngươi đừng có hù ta, không chết không thôi thì thế nào? Chẳng lẽ lão tử lại sợ ngươi? Ta cũng nói cho ngươi biết, người trẻ tuổi kia ta nhất định sẽ bảo hộ, ngươi không ra tay ta sẽ không ra tay, thế nhưng nếu như ngươi ra tay thì đừng trách ta không khách khí. Hướng gia bảo ta chưa từng sợ Thiên Thủy môn các ngươi. Sau lưng Hướng gia bảo còn có Vạn Thiên liên minh, về phần Thiên Thủy môn các ngươi lần này có được Chiến Thiên liên minh bảo hộ hay không thì cũng khó mà biết được. Nghe lời Hướng Hầu Minh nói, khuôn mặt Hỏa Quỷ Đạo nhân Phạm Anh Kỳ càng thêm khó coi, ánh mắt không ngừng âm trầm run rẩy, dường như đang suy tư thứ gì đó. Lời nói của Hướng Hầu Minh đối với Hỏa Quỷ Đạo Nhân Phạm Anh kỳ lúc này tuyệt đối có lực chấn nhiếp cực lớn. Nếu như thực sự không chết không thôi với Hướng Hầu Minh hắn cũng không dám. Suy nghĩ một lát, Hỏa Quỷ Đạo nhân Phạm Anh Kỳ nhìn Hướng Hầu Minh nói: - Hướng Hầu Minh, đây là tự bản thân ngươi nói, ta không ra tay ngươi cũng không được động thủ. - Đương nhiên, ngươi không ra tay ta cũng không rảnh mà ra tay. Hướng Hầu Minh nói. Hỏa Quỷ Đạo nhân Phạm Anh Kỳ hung hăng liếc Hướng Hầu Minh, lại nhìn Phạm Sàm, dường như đang truyền âm nói gì đó. Trên khuôn mặt tái nhợt của Phạm Sàm lập tức nở nụ cười lạnh, nhìn về phía Lục Thiếu Du nói: - Lục Thiếu Du, không phải ngươi nói muốn giết ta sao? Ta cho ngươi cơ hội, ngươi có dám chiến một trận với ta không? Nếu như có thể giết ta thì coi như là ngươi có bổn sự. Giữa không trung, Linh Động công tử Hướng Hầu Minh nhìn Phạm Sàm phía dưới, lại nhìn về phía Lục Thiếu Du, hai hàng lông mày nhíu lại. Mắt nhìn Phạm Sàm, ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, nhìn Hỏa Quỷ Đạo nhân Phạm Anh Kỳ trên không trung, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh. Thân thể chậm rãi bước ra một bước, một cỗ khí thế vô hình quanh thân lan tràn, không gian theo đó cũng run lên. Bước ra một bước, Lục Thiếu Du lập tức ngẩng đầu nhìn Phạm Sàm trầm giọng nói: - Phạm Sàm lão cẩu, tới đây đi, ta đang có ý đó. Nếu như ngươi có thể giết ta coi như là báo thù cho tiện nhân Kiếm nhân kia. - Tiểu tạp chủng, ta sẽ chiến một trận với ngươi, có bản lĩnh đi lên đi. Lục Thiếu Du một câu lão cẩu, hai câu lão cẩu khiến cho Phạm Sàm không nhịn được nữa, sắc mặt tái nhợt, lạnh lẽo, thân thể nhanh chóng bước về phía trước. Mỗi một bước rơi xuống cả hư không run lên, gợn sóng trong không gian chuyển thành sương lạnh, khí tức lạnh lẽo từ quanh thân lna tràn, bao phủ thiên địa chung quanh. Lục Thiếu Du phất tay, ý bảo đám người Kim Viên và Thái A sau lưng lùi về phía sau một ít, mắt nhìn Phạm Sàm đang từng bước đi tới, chân lại lần nữa bước ra hai bước. Cùng lúc này, lấy thân thể Lục Thiếu Du làm trung tâm, nguyên lực mênh mông phô thiên cái địa từ trong thân thể tuôn ra. Khí tức Bán đạo không còn ẩn giấu mà hiển hiện, khiến cho không gian chung quanh chấn động. - Bán đạo chi cảnh. Dưới cỗ khí thế này, Phạm Sàm ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên mặc áo bào xanh có khí thế khủng bố ngập trời kia, khuôn mặt không khỏi co rúm lại. Hắn biết rõ, hai mươi năm trước người thanh niên này chỉ là con sâu cái kiến, một Phá Giới cảnh mà thôi. Trong thời gian hai mươi năm ngắn ngủi, thanh niên áo xanh này không ngờ lại đạt tới độ cao như vậy. Giờ phút này Phạm Sàm đã hối hận thật sâu, sớm biết có kết quả như ngày hôm nay, nhi tử bị đánh chết, mấy chục vạn đệ tử trong môn bị giết, chuyện Thủ Tạ lệnh cũng lộ ra, đến lúc đó khó có thể ăn nói với bên trên. Nếu sớm biết sẽ phát triển tới bước này, lúc trước hắn nên nhẫn tâm một chút, trực tiếp dùng một chưởng đánh chết tiểu tử này. Mà bây giờ hết thảy đều đã muộn, có hối hận cũng không kịp. Thanh niên mặc áo bào xanh trước mắt, lúc trước hắn không đặt vào trong mắt, mà lúc này đã có thể ngạo nghễ đứng trước mặt hắn, một câu lão cẩu, hai câu lão cẩu nhục mạ hắn. Loại biến hóa trong hai mươi năm này khiến cho Phạm Sàm rung động, nổi giận, nói là rung động và giận dữ còn không bằng nói hắn đang sợ hãi. Sợ hãi thật sâu, trong thời gian hai mươi năm từ Phá Giới cảnh đạt tới Bán Đạo cảnh, chuyện này khiến cho Phạm Sàm tuyệt đối sợ hãi, cho nên ngày hôm nay hắn phải đánh chết tên tiểu tử tai họa này. Giờ phút này Phạm Sàm biết rõ, nếu như bỏ qua cơ hội này, hai mươi năm sau, thanh niên mặc áo bào xanh khủng bố trước mắt này, nếu cứ dựa theo phương thức phát triển khủng bố như vậy, thực lực không biết sẽ kinh khủng tới mức nào. Sau mấy bước, Phạm Sàm cũng dừng lại trên không trung, âm trầm nhìn Lục Thiếu Du nói: - Tiểu tạp chủng, không thể không nói tu vi của ngươi tiến bộ rất nhanh, Bán Đạo cảnh, chỉ tiếc trong mắt ta ngươi vẫn giống như năm đó, không có bất kỳ khác biệt. - Lão cẩu, kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ngày hôm nay không còn là năm đó nữa. Lục Thiếu Du cũng không nể mặt mà đả kích Phạm Sàm. - Đủ hung hăng càn quấy, chỉ tiếc đây là Vô Minh thế giới, là địa bàn của ta. Bán Đạo chi cảnh trong mắt ta không có bất kỳ lực uy hiếp nào. Dứt lời, quanh thân Phạm Sàm lập tức có một cỗ khí thế mênh mông, cuồn cuộn lan tràn ra. Dưới cỗ khí thế mênh mông này cả không trung lập tức run rẩy, một cỗ khí tức lạnh lẽo vô hình đột nhiên lan tràn ra, cả không gian tràn ngập băng sương. - Đại Đạo cảnh cao giai đỉnh phong, Phạm Sàm không ngờ lại tới bước này.