Linh Xâm
Chương 11 : Vĩ thanh
Ngày đăng: 20:37 21/04/20
Ngay sau khi cả hai biến mất không lâu, đột ngột, xuất hiện hai bóng người, trước cửa lớn trơ trọi của căn biệt thự này.
Trong hai người kia, có một người tựa hồ như đã mất đi ý thức, được người còn lại ôm vào trong lòng.
Trên thân của người hôn mê kia không mặc cứ quần áo nào cả. Toàn thân thể trần trụi chỉ miễn cưỡng được bao bọc trong một áo khoác tây trang. Trên da thịt ở vẫn còn đang bị lộ ra bên ngoài, phần lớn đều loang lổ để lại một vài dấu vết ái muội, giữa hai chân xích lõa còn lưu lại vài vệt trắng đục pha hồng.
Cung Thiên nhìn người đàn ông vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ ở trong lòng mình. Trên mặt của hắn liền lộ ra thần tình phức tạp, hắn không biết vì sao bản thân lại sẽ làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này đối với Trương Kiến. Nhưng hắn vốn không quên được, trong lúc hắn chiếm giữ lấy Trương Kiến, thì liền chiếm được sự thỏa mãn phát ra từ ở sâu trong nội tâm.
Ngay từ ban đầu, đích thật là do hắn không có cách nào khống chế nổi bản thân. Thế nhưng, tiếp theo đó, cái loại sức mạnh khống chế, điều khiển lấy hắn đã trực tiếp bị biến mất không còn sót lại chút gì nữa. Chỉ có điều, hắn vẫn không hề dừng lại hành vi cường bạo của bản thân như cũ.
Cứ một lần nối tiếp một lần, hắn chìm đắm trong cái loại cảm xúc vui sướng, tuyệt vời này. Thẳng đến khi Trương Kiến hoàn toàn ngất đi, hắn mới có chừng mực mà dừng lại hành vi xâm chiếm này.
Dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Trương Kiếm, rõ ràng đây chỉ là một gương mặt cực kì đàn ông, nhưng ở trong mắt của Cung Thiên nhìn vào, lại mê người không gì sánh được.
Hít sâu một hơi, thần tình phức tạp ở trên mặt của Cung Thiên liền trầm tĩnh xuống. Dù cho có như thế nào đi nữa, hắn cũng không hối hận vì đã làm ra cái loại này với Trương Kiến. Lập phương ấn, bất quá chỉ là phóng xuất ra dục vọng mà hắn giấu sâu tận dưới đáy lòng mà thôi.
Chuyện này cũng đã xảy ra, thì dù có suy nghĩ thêm bất cứ cái gì, cũng không có thể thay đổi được gì nữa. Nói không chừng, chuyện đã xảy ra ở trong lập phương ấn này, trái lại, sẽ chính là cơ hội để cải biến mối quan hệ giữa hắn và Trương Kiến đi.
– Tôi sẽ không buông tha … Cậu nhất định sẽ thuộc về tôi.
Cung Thiên cúi xuống hôn lên trên gương mặt của Trương Kiến, thấp giọng thì thào tự nói.
Mà cùng lúc đó, hắn cũng không hề chú ý tới, mí mắt của Trương Kiến vẫn còn đang hôn mê có chút giật giật.
※※※
Không thích hợp, rất không thích hợp!
Trần Phong dùng ánh mắt hồ nghi, không ngừng đánh giá khuôn mặt không biểu tình của Trương Kiến cùng với vẻ mặt nóng vội vẫn còn thở hổn hển của Cung Thiên.
Từ trước cho tới nay, hai người thuộc hạ này đều luôn biết phối hợp rất hoàn hảo, mối quan hệ cũng không tệ đi.
Nhưng hai ngày này, biểu hiện của cả hai, phi thường quỷ dị.
Hai ngày trước, sau khi phá tan hang ổ của Lưu Khôn, thẳng đến chiều người thứ hai, Trương Kiến mới xuất hiện ở trước mặt của Trần Phong. Tuy rằng thoạt nhìn dáng vẻ của hắn, không có gì khác thường. Thế nhưng Trần Phong lại có thể nhìn ra được trong mắt của hắn, ẩn giấu sự ủ rũ thật sâu.
Xuất phát từ tâm ý bảo vệ thuộc hạ, anh liền đau lòng thay hắn, cho nên nhanh chóng cho hắn nghỉ ba ngày phép. Nhưng không ngờ tới, Trương Kiến vừa rời khỏi, thì đến Cung Thiên mang theo vẻ mặt lo lắng xông vào trong văn phòng của anh, truy vấn anh, có phải vừa nãy đã gặp Trương Kiến rồi hay không.
Kết quả, anh vừa nói ra, Trương Kiến vừa mới rời khỏi đây. Thì thậm chí Cung Thiên cũng bất chấp anh – đại ca của hắn, mà lập tức xoay người, nóng vội, gấp gáp đuổi theo.
Thẳng cho tới ngày hôm nay.
Trương Kiến bày ra vẻ mặt bình tĩnh, yêu cầu đổi người cùng hợp tác với mình. Mà, Cung Thiên lại nóng nảy, vội vàng, kiên quyết phản đối.
– Hai người các cậu, đã xảy ra chuyện gì đây?
Trần Phong ném cây bút máy ở trong tay xuống bàn, bình tĩnh, cẩn thận nhìn bọn họ. Hai người anh em mà anh vô cùng tín nhiệm lại đang chơi trò nội chiến sao?
– Không có việc gì.
Trương Kiến vẫn mang vẻ mặt đạm mạc, nói.
– Chỉ là em nghĩ, Cung Thiên đã không thích hợp để cùng hợp tác làm việc với em mà thôi.
– Anh Phong. Em không đồng ý. Em đã hợp tác cùng với Trương Kiến đã lâu như vậy, chưa từng phạm phải sai sót nào cả. Tại sao lại muốn điều em đi cơ chứ?
Cung Thiên liếc mắt nhìn Trương Kiến, không cam lòng phản bác.
Trần Phong nhịn không được hỏi.
– Nghe nói, hình như cả hai đi hưởng tuần trăng mật đi.
Lau đi tầng mồ hôi lạnh đổ ra ở trên đầu, lão Triệu lắp bắp nói.
Gặp quỷ a. Ai mà ngờ được, đến hai thuộc hạ đắc lực của đại ca, cũng có thể dễ dàng quấn quýt cùng với nhau, càng không quan tâm đến ai cả, mà bỏ lại công việc mà chạy đi hưởng tuần trăng mật a.
– Hưởng… Tuần trăng mật?
Trần Phong nghẹn họng nhìn trân trối. Hai vị này, bỏ lại một đống công việc, mặc kệ hết tất cả, phủi tay ném lại cho mỗi mình anh mà đi tuần trăng mật sao?
– Phong, chúng ta cũng đi hưởng tuần trăng mật ha.
Một đôi cánh tay mảnh khảnh từ sau vươn đến trước, ôm lấy thân thể anh, Tiêu Thiều Lâm đứng ở phía sau Trần Phong, khẽ hôn lên cái gáy của anh.
– Cút ngay!
Trần Phong tức giận đến vẻ mặt đều đỏ bừng lên. Cái tên khốn kiếp này, bình thường khi không ai làm xằng làm bậy còn chưa tính. Hiện tại lại còn dám làm trò ở trước mặt của lão Triệu, nếu bị đồn thổi ra ngoài, thì sau đó, anh làm sao có thể chỉnh đốn sự uy nghiêm đại ca của mình đây a.
Lão Triệu cúi đầu, nội tâm rơi lệ: cậu Tiêu a, cậu đang muốn hại chết tôi đi? Tôi biết cậu với đại ca rất ân ái rồi đi. Bây giờ, cậu lại cố ý để cho tôi thấy dáng vẻ đỏ mặt của đại ca, nói không chừng, đại ca sẽ giết tôi diệt khẩu mất a…
– Lão Triệu, ông đi ra ngoài trước đi a.
Trong mắt của Tiêu Thiều Lâm nhất thời lóe sáng, phất tay đuổi lão Triệu đi.
Lão Triệu như được đại xá, hai chân lập tức như bôi dầu, chạy đi mất, nhất thời, trong văn phòng an tĩnh chỉ còn lại hai người, Trần Phong và Tiêu Thiều Lâm.
– Cậu, cậu muốn làm gì hả…
Bầu không khí, đột nhiên chuyển biến, có chút sai sai, da đầu của Trần Phong không khỏi có chút tê dại.
– Em đoán thử xem?
Tiêu Thiều Lâm cười đến phi thường sảng khoái:
– Đã lâu rồi, chúng ta không chơi cái trò kia…
– Chơi cái trò gì chứ?
Trần Phong cảnh giác nhìn Tiêu Thiều Lâm, không tự giác lui mấy bước về phía sau.
– Ha hả…
Tiêu Thiều Lâm khẽ nâng lên bàn tay, ‘tách’ một tiếng búng tay vang lên.
Cả người của Trần Phong đều cứng đờ, trong nháy mắt, quyền khống chế thân thể để hoàn toàn bị mất đi.
– Tiêu Thiều Lâm, cậu, cái tên khốn… Ưm ưm…
…
Buổi tối nay, trên lầu hai của Miên Hạ, bên ngoài cánh cửa văn phòng của Trần đại ca, treo một tấm thẻ ghi ‘đang bận, xin đừng đến quấy rầy’, thật lâu… thật lâu…
– HOÀN –