Linh Xâm

Chương 6 :

Ngày đăng: 20:37 21/04/20


Nhiệm vụ đứng ở cửa để bảo vệ luôn luôn rất buồn chán.



Vì vậy trên tay của Cung Thiên luôn luôn sẽ cầm lấy chiếc điện thoại di động hoặc PSP để giết thời gian. Nhưng mà, Trương Kiến chưa từng cần loại giải trí này để giải buồn, chỉ luôn lẳng lặng đứng yên ở nơi đó.



Phiền táo kết thúc trò chơi ở trên tay, Cung Thiên xoay xoay cái cổ đã có chút cứng ngắc của mình. Hơi nghiêng đầu, thì một bên sườn mặt cương nghị của Trương Kiến lập tức nhảy vào tầm mắt của hắn.



Ngũ quan đoan chính, khí chất bình thản, hoàn toàn phù hợp với tính cách nghiêm túc, chững chạc của Trương Kiến, rõ ràng đây là một gương mặt đã quá quen thuộc. Nhưng, ngày hôm nay, khi Cung Thiên nhìn đến, lại tựa hồ như có rất nhiều chỗ không giống như trước nữa.



Cho tới bây giờ, hình như hắn cũng chưa từng chú ý tới, chỉ một bên sườn mặt của Trương Kiến thôi cũng sẽ mê người đến vậy đi. Dưới ánh đèn nghịch ngợm, trên gương mặt của Trương Kiến mơ hồ bừng lên một tầng ánh sáng nhu hòa. Đôi môi dày, rõ nét, nhạt màu, thoạt nhìn, hình như cực kì ngon miệng…



– Cậu đang nhìn cái gì vậy?



Trương Kiến nghi hoặc quay đầu, hỏi.



Cung Thiên nhìn chằm chằm hắn đã một lúc lâu rồi đi. Tuy rằng, hắn không ngại bị người khác nhìn. Thế nhưng, đột nhiên, Cung Thiên lại trực tiếp nhìn trừng trừng hắn đến vậy, khiến trong lồng ngực của hắn liền nổi lên hiện tượng ‘chíp bông’ * đi.



– Không có gì…



Cung Thiên yên lặng, ngượng ngùng nói dối.



Cung Thiên nghĩ mình nhất định là điên rồi. Mới vừa rồi, hắn cư nhiên nghĩ rằng, đôi môi của Trương Kiến rất ngon miệng, hận không thể nhào tới, cắn một ngụm. Trong lòng vẫn đang âm thầm ai thán phản ứng của mình, lại nhớ tới vài ngày trước đó, hắn luôn luôn nhìn lén Trương Kiến, lập tức tập hợp lại hai điều này, thì Cung Thiên tổng kết rằng, trong lòng đang sinh ra có một loại dự cảm không ổn.



Nghi hoặc thu hồi bản thân đường nhìn, Trương Kiến nghĩ, có thể bản thân thực sự cần lại điều người qua đây …



Trong lúc đó, hai người lại tiếp tục trầm mặc lần nữa.



Trương Kiến vẫn nghiêm túc, đứng ngăn ngắn, yên lặng ở nơi đó. Mà, trong lòng của Cung Thiên lại càng dâng lên cảm giác chột dạ …



*



Quay lại chuyện bây giờ thì, tâm tình của Trần Phong đang rất không tốt.



Trương Kiến cũng được, Cung Thiên cũng ổn, đều luôn tận lực giảm thiểu mọi công việc của anh.



Nói cách khác, đó chính là ra tay cứu lấy một đám nhân vật pháo hôi không nên đi vào cửa trong thời điểm không tốt này a.



Đáng tiếc là ngày hôm nay, trong đầu óc của Trương Kiến vẫn đang nghiêm túc, tập trung suy nghĩ, tìm xem có tên đàn em nho nhỏ nào vừa linh hoạt lại thông minh một chút, có thể thay thế vị trí của Cung Thiên hay không.



Còn, Cung Thiên lại đang mất hồn mất vía, bấm loạn mấy ngón tay vào chơi game trên PSP.



Ai trong hai người cũng đang chìm trong suy nghĩ của mình, lại chưa từng để ý đến bên ngoài. Kết quả, báo hại lên người của lão Triệu khiến lão phải nhận bi kịch a.



Vừa vào văn phòng, Lão Triệu liền hối hận. Bởi,Trần Phong đang trực tiếp phả ra áp suất thấp đến ngay cả ai chỉ vừa đứng sau cánh cửa cũng đều có thể cảm giác được đi.



Lại nói tiếp về nhân vật chính của chúng ta, đối với nụ hôn tạm biệt tiễn anh đi làm vừa rồi của Tiêu Thiều Lâm, Trần Phong tuyệt đối là đã bị xấu hổ nhiều hơn là tức giận a. Càng buồn bực hơn, chính là anh không còn thể diện gì nữa đi. Chung quy, anh vẫn nghĩ mình là một người đàn ông trưởng thành đến vậy, lại làm trò bị cưỡng hôn ở trước mặt của thuộc hạ, anh thật là rất mất mặt đi.



Bất giác xoa xoa cằm, Trần Phong đang lo lắng xem, anh có nên giết Cung Thiên diệt khẩu không đây?



*



Đột nhiên, Cung Thiên bị rùng mình một cái. Nhìn lướt qua xung quanh một vòng, xem xét không hề có chỗ nào khác thường. Hắn liền quay đầu lại, đường nhìn đụng với ánh mắt nghi hoặc của Trương Kiến. Hắn chỉ đành ngượng ngùng nhún vai, kéo lại chiếc áo đang mặc trên người lại thật kín kẽ. Trong lòng lại tự hỏi, có phải là do cái áo này quá mỏng hay không đây.



– Anh Phong… Đây là doanh thu tháng trước của Miên Hạ với bảy quán bar của nhà mình a



Lão Triệu lau chùi mồ hôi đang đổ ra đầy trên đầu, cẩn cẩn dực dực đặt quyển sách lên trên bàn của Trần Phong.



Do, đại ca ban đầu của Bắc khu là Tiêu Thiều Lâm bị tai nạn đang biến thành người thực vật. Thiếu mất đi vị đại ca bù nhìn này, đám thủ hạ của cậu trong băng nhóm lập tức, bắt đầu rục rịch lên. Tuy rằng, bề ngoài thì một đám chuột nhắt vẫn luôn che giấu không sót chút sơ hở nào, nhưng bên trong lại liên tiếp xảy ra điều mờ ám. Mấy cái quán bar cùng với khu giải trí to lớn đến vậy mà vừa nằm trong bàn tay khống chế của đám thuộc hạ này, bắt đầu không ngừng gấp gáp kiếm chác, biển thủ*, liều mạng chuyển tiền đi.



Do bị chuyện này ảnh hưởng, mà doanh thu lợi nhuận của mấy cái quán bar, hộp đêm vui chơi đã được ghi ở trong trang sổ sách mà Trần Phong đang cầm ở trong tay chờ một chút, ít nhất, đã phải giảm xuống ba phần.



Tuy, ba phần lợi nhuận bị giảm này, cũng không phải là do lão Triệu phạm lỗi mà tạo thành. Nhưng mà, nếu ở trong tình huống bình thường, lão Triệu sẽ nắm chắc rằng, anh Phong tuyệt đối sẽ không trách cứ lão. Chỉ có điều, ai lại có nghĩ ra, đúng ngay khi lão đi báo cáo sổ sách, thì tâm tình của Trần Phong đang không tốt a.



Lão Triệu cũng chỉ có thể ở trong lòng của mình mà âm thầm cầu khấn. Nếu như Trần Phong thực sự muốn giận chó đánh mèo, nhất định phải thủ hạ lưu tình a. Dù gì thì cánh tay cẳng chân của mình đã già cả đến không thể chịu nổi một đòn quá nặng đâu a…



Nhất thời nghĩ đến đây, lão Triệu nhịn không được, bắt đầu oán giận Trương Kiến và Cung Thiên đang đứng canh ở trước cửa văn phòng. Hai người các cậu, tại sao lại sẽ không nhắc tôi một tiếng a…



– Át xì!



Cửa Cung Thiên và Trương Kiến đều đồng thời đánh ra hai cái hắt xì. Hai người liếc nhau, vừa yên lặng, quay đầu đi.



Trong lòng của Cung Thiên đã âm thầm quyết định. Xem ra, thực sự, hẳn là do quần áo quá mỏng đi. Lại nhìn sang thân hình cao to của Trương Kiến tựa hồ như cũng đang ăn mặc có chút đơn bạc. Ngô, thuận tiện mua cho Trương Kiến một bộ đi a.



– Doanh thu tháng trước giảm đến ba phần?



Trần Phong xem qua sổ sách, ngẩng đầu lên, nhìn lão Triệu.



– Là nguyên nhân gì đây?



Lão Triệu vội vã nói rằng:



– Là do đám người dưới trướng của cậu Tiêu đều đang bắt đầu không thành thật. Bên khu của băng nhóm đó, đã bày ra mọi loại giải trí, cái gì cũng có, cho nên, không ít khách hàng đều đã qua bên kia.



Vừa nghe thấy lão Triệu nhắc đến câu Tiêu, Trần Phong nhịn không được, nổi lên chút cảm xúc không được tự nhiên, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm đôi môi khô khốc. Khóe môi truyền đến đau đớn, trong lúc này tựa hồ như đang nhắc nhở anh rằng, cái tên mặt trắng nhỏ mà anh luôn xem thường, đã biến thành một tên sắc quỷ vĩnh viễn cũng đều không thể thỏa mãn nổi. Nhớ tới, một màn sắp chia tay, cái nụ hôn nồng nhiệt kia hiện ra, cơn giận của Trần Phong càng dâng lên, như tóe lửa.



Nhìn Trần Phong, sắc mặt của lão Triệu lập tức hóa trắng xanh. Trong lòng của lão run sợ, kêu rên không ngớt. Lão làm sao lại ngờ được hôm nay lại xui xẻo đến vậy đi. Nếu biết, dù cho ngày hôm nay, trời có sập xuống, thì lão chết cũng sẽ không báo cáo sổ sách a.



Trong lòng của anh, dâng lên cảm xúc không biết là tư vị gì nữa. Anh lập tức đuổi đi cái gương mặt tuấn tú, trắng nhỏ của Tiêu Thiều Lâm ra khỏi đầu của mình.



Trần Phong vừa ngẩng đầu lên, liền thấy biểu tình hoảng loạn của lão Triệu.



Anh ngượng ngùng, ho khan hai tiếng. Trần Phong biết, lí do mà lão Triệu hoảng sợ đến vậy, chủ yếu chính là vì bản tính của mình có thói quen giận chó đánh mèo. Tuy rằng, biết rõ thói quen giận chó đánh mèo là không tốt, nhưng đã qua nhiều năm, lớn tuổi lên vậy rồi, từ đầu đến cuối, vẫn không thể nào thay đổi được đi.



Cũng may là dù cho anh có giận chó đánh mèo đi nữa, cũng sẽ rất có chừng mực. Mọi người cũng đều đã tập mãi thành thói quen a.



Thấy Trần Phong cũng không hề như dự đoán của lão mà chửi ầm lên. Lão Triệu len lén trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong đầu lại bắt đầu tập trung nghĩ xem có cách nào có thể khiến cho tâm tình của Trần Phong tốt lên một chút.



Suy nghĩ đến suy diễn đi, lão Triệu đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước, tựa hồ như cũng từng có vài ngày trải qua tâm tình của Trần Phong phi thường không tốt, sau lại, hình như là…



Trong lòng âm thầm tự quyết định chủ ý. Lão quyết định, ngay khi trở về nên tập hợp lại mấy MB lần trước đã từng hầu hạ anh Phong trực tiếp đưa thẳng đến nhà của Trần Phong đi.



Trần Phong vừa xem qua sổ sách xong, cũng đuổi lão Triệu đi. Lúc này, anh vẫn còn không biết, đến tột cùng là lão Triệu đã mang nhiều phiền phức đến cho anh đến thế nào đi.



※※※



– Đã trở về rồi sao?



Khi Trần Phong vừa về đến nhà, Tiêu Thiều Lâm ân cần vô cùng đã đi tới, săn sóc tiếp nhận áo khoác của anh, treo lên.
– Không… Khốn kiếp… Chết tiệt… Đừng như vậy…



Trần Phong nhắm chặt đôi mắt. Trong miệng không ngừng thốt lên lời lẽ, nỗ lực ngăn cản hành vi này của Tiêu Thiều Lâm. Đáng tiếc, thân thể của anh lại không hề phối hợp chút nào cả, trái lại, càng phản ứng nhiệt tình, vui thích không gì sánh được đối với loại hành vi này.



Phân thân cương cứng, trướng căng, khẽ run lên. Trên đỉnh quy đầu đầy đặn liên tục chảy ra dịch thể càng lúc càng nhiều. Hai ngón tay đang đâm vào trong hậu huyệt càng ra sức trừu sáp càng thêm kịch liệt.



Trần Phong nan kham phát hiện ra rằng, cơ thể của anh đang chờ đợi cái loại thứ thô to gì đó, nhanh một chút đâm vào trong hậu huyệt của anh.



– Ngô… A…



Đột nhiên, Trần Phong cất cao giọng, kêu lên. Thì ra, ngón tay đang trừu sáp hậu huyệt, đột ngột rút ra ngoài, ngay lập tức, một vật cương cứng, thô dài, lại cực nóng, liền hung hăng đâm sâu vào.



Tính khí của Trần Phong đang đè nén, dưới hàng loạt kích thích đến gần đạt cao trào, mà ngay bây giờ, điểm mẫn cảm ở trong cơ thể vừa mới bị hung hăng va chạm, thì càng không chút do dự nào liền bắn ra chất dịch trắng đục.



– Ưm a… A…



Trần Phong không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Tuy, lúc này, hai tay bị trói, treo lên trên đỉnh đầu hai tay của anh đã bị mất đi trói buộc, nhưng lại không còn làm ra bất luận hành vi phản kháng nào nữa, trái lại đã ôm chặt lấy thân thể trắng nõn của người trên, ở trên lưng trắng nõn của cậu, lưu lại một vết cào màu đỏ…



Cảnh xuân cả một đêm này, đã nhất thời, khiến cho Trần Phong đã thành thành thật thật, cảm nhận được, cái gì gọi là ” có chút tự giác, hiểu được cái chết ở trên giường” là ra sao đi …



Ba ngày sau, rốt cuộc đã đợi cho đến khi Trần Phong có thể đỡ lấy thắt lưng bủn rủn xuất hiện ở Miên Hạ, chuyện đầu tiên mà anh phải làm, đó là gọi lão Triệu lên văn phòng, liền ập xuống một trận la mắng, tiếp theo là cảnh cáo lão, không cho phép được tự tiện đưa bất luận kẻ nào đến nhà riêng của anh nữa.



※※※



Chỉ trong chớp mắt, hai tháng liền trôi qua.



Hiện tại toàn bộ C thị đều đã biết được gian tình giữa Trần Phong và Tiêu Thiều Lâm…



Ừm. Có lẽ nên nói là, theo tin đồn thì Tiêu Thiều Lâm hạ mình, được Trần Phong bao dưỡng.



Lần đầu tiên khi nghe được tin tức này từ miệng của đàn em của Trần Phong truyền ra, thì phản ứng đầu tiên của mấy vị đại ca các khu đều là không thể tin nổi.



Cái tên phế vật vô dụng Tiêu Thiều Lâm này, làm sao lại có thể cần được Trần Phong bao dưỡng đi?



Hơn nữa, không phải cậu ta đã biến thành người sống thực vật rồi sao?



Nhưng, khi bọn hắn đã xác nhận được rằng, lúc này Tiêu Thiều Lâm đã ở cùng Trần Phong ở chung một chỗ, thì đám lão đại liền ồ lên. Đồng thời, cũng đã có đủ loại loại tin tức không giống nhau từ đường lớn ngõ nhỏ đã bắt đầu truyền lưu ra.



Rốt cuộc thì mấy tin tức này là do ai tung ra, đã không còn cách nào có thể kiểm chứng được nữa. Nhưng mọi tin tức này đều chỉ rõ một việc, chính xác đó là Tiêu Thiều Lâm đã giao bắc khu cho Trần Phong khiến anh để ý cậu. Về phần rốt cuộc giữa hai người đã giao dịch là cái gì, ngược lại đã không còn quan trọng nữa rồi đi.



Cho nên, mấy vị đại ca khác tự nhiên liền sing ra đủ loại ước ao, đố kị, hận. Bởi vì, Trần Phong chỉ là kéo Tiêu Thiều Lâm để lăn giường mà thôi, lại cứ vô duyên vô cớ mà lời ra thêm một khu vực địa bàn. Bọn họ đều hối hận, tại sao ban đầu, mình không xuống tay với Tiêu Thiều Lâm a.



Nhưng, vô luận tin đồn ở bên ngoài có thế nào đi nữa, thì trong hộp đêm Miên Hạ ở Tây khu. Mọi anh em đều truyền miệng nhau, tự biết, cũng hiểu rõ. Quả thật, đúng là đại ca nhà mình đang ở cùng với cái tên mặt trắng nhỏ Tiêu Thiều Lâm kia. Chỉ có một điều là, khác biệt hoàn toàn với toàn bộ tin vịt ở bên ngoài, đó là tựa hồ như, đại ca nhà mình luôn luôn không có được bình tĩnh ở trước mặt của tên mặt trắng nhỏ này đi…



– Anh Phong.



Trương Kiến cầm một quyển sổ sách, khẽ gõ cửa văn phòng.



Bởi vì có một lần, hắn không gõ cửa, cứ vậy mà đi vào, kết quả là đã thấy được một màn, đại ca của mình đang bị Tiêu Thiều Lâm đặt ở trên sô pha mà giở trò. Cho nên, lần này, hắn vẫn không dám … không lịch sự gõ cửa, xin phép tiến vào phòng làm việc.



Là do, hắn thật sự là rất sợ, vào một đêm nào đó, sẽ càng thấy được nhiều thêm một ít hình ảnh nhạy cảm cần phải hạn chế độ tuổi đi.



– Vào đi.



Giọng nói của Trần Phong vang lên, hắn nghe qua, tựa hồ như vẫn rất là bình thường, không có khác lạ.



Cho nên, Trương Kiến thở dài một hơi. Tay liền đẩy cửa phòng ra, cất bước đi vào.



Sau khi vừa nhìn thấy dáng người thon dài mặc một bộ tây trang nhàn nhã,trên tay vẫn đang lật xem một quyển tạp chí, khóe mắt của Trương Kiến liền co rút, ttiếp theo lập tức dời đi tầm mắt, đi tới trước bàn làm việc, nhìn không chớp mắt đống sổ sách trên bàn



– Anh Phong, đây là mấy quán bar, cửa tiệm đã nhập vào bên mình, vào ngày lễ tiếp nhập Bắc khu lần trước đây.



– Cứ để trên bàn đi.



Trần Phong đang tập trung đọc cái đó liền thuận miệng nói.



– Vâng.



Trương Kiến đặt sổ sách ở một góc trên bàn, liền quay người lại, thấy vừa đúng lúc này, Tiêu Thiều Lâm lại ngẩng đầu, cười cười nhìn hắn.



Da mặt của hắn liền co rút, cố sức nặn ra một nụ cười, sau đó liền vội vã, gấp gáp, bận rộn đi ra khỏi văn phòng.



– Hình như hắn không thích anh a.



Tiêu Thiều Lâm buông quyển tạp chí ở trên tay xuống, nhìn bóng lưng rời đi của Trương Kiến chậm rãi nói.



Trần Phong ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khinh thường cười nói:



– Do bản năng của hắn cảm giác được, cậu vốn không phải là cái thứ gì tốt đi.



Tiêu Thiều Lâm:



– …



Sau khi Trần Phong cúi đầu tiếp tục làm việc được ba mươi giây, thì đột ngột có một đôi cánh tay mềm mại nhưng lại có sức mạnh dị thường, từ phía sau choàng qua thắt lưng của anh.



– Phong. Anh nghĩ dạo gần đây, em bắt đầu ghét bỏ anh rồi đi.



Tiêu Thiều Lâm chậm chạp thốt lên giọng điệu u oán vang lên ở bên tai của Trần Phong.



Đến mí mắt của Trần Phong cũng chưa từng nâng lên, trực tiếp đáp trả:



– Cậu nói đùa nghe thật vui, càng không biết xấu hổ, lại không sợ người ta vừa nghe được liền chê cười đi.



Tiêu Thiều Lâm chỉ cảm thấy hiện lên, một màn hình ảnh, trên đỉnh đầu đang tụ đầy mây đen, sét đánh liên hồi…



Đối với mấy lời hờn dỗi này của Tiêu Thiều Lâm, Trần Phong đã tập mãi thành quen. Không biết có phải là do tên sắc quỷ chết tiệt này đã công khai hoàn toàn mối quan hệ này hay không. Nhưng chung quy, Trần Phong vẫn nghĩ là, từ ngày đó, lúc đối phương đều nói ra mọi chuyện, thì nội tâm của anh đã có rất nhiều thay đổi.



Rõ ràng là ở trong đầu vẫn không ngừng nói cho bản thân biết rằng, mấy lời của cái tên sắc quỷ chết bằm này nói ra đều không đáng tin. Nhưng trong nơi nào đó trong nội tâm lại có một giọng nói đang không ngừng vang lên, nói cho anh biết: tin tưởng cậu ấy đi a. Mọi lời cậu ấy nói ra, đều là sự thật. Hai người, thật là người yêu đã trải qua mấy ngàn năm rồi a.



Có chút không hiểu ra sao, mặc dù anh không chú ý tới, nhưng cùng lúc đó, xác thực là mối quan hệ giữa hai người đều đã hài hòa hơn rất nhiều. Mà anh cũng bắt đầu, từ từ phát giác ra bản chất thật sự của Tiêu Thiều Lâm chỉ là con cọp giấy thôi a.



Mấy cái khác thì không nói đi. Chí ít thì hiện tại, ngoại trừ “chiếm tiện nghi ở bên ngoài” ra, thì trên cơ bản, Tiêu Thiều Lâm rất ít khi đối nghịch ý muốn của anh. Đặc biệt là khi ở trước mặt của những người khác, Tiêu Thiều Lâm luôn luôn làm bày ra vẻ chim nhỏ nép người vào anh, hoàn toàn không hề làm anh mất mặt gì cả.



Đương nhiên, những người khác này, không bao gồm Trương Kiến và Cung Thiên. Bởi vì ở trước mặt hai thủ hạ đắc lực này, có thể, cảnh tượng thật sự là anh bị cậu áp bách đã sớm lộ rõ rồi đi. Vì thế, anh cũng đã lo lắng hồi lâu, không biết có nên giết hai người này diệt khẩu không đây…