Lộ Nhân

Chương 52 :

Ngày đăng: 03:21 19/04/20


Ta muốn cái gì?



            Ta nói ra thì ngài sẽ cấp cho ta sao?



"Câu hỏi này rất khó trả lời sao? Tốt lắm, ta hỏi ngươi một chuyện khác─ vì cái gì ngươi phải chủ động lên giường với ta?"



Lão gia, ngài có nên hỏi trực tiếp đến như vậy không? Ngài không cần ngẫm lại hiện ở trong sân có ít nhất hai gã ảnh vệ đang dựng thẳng lỗ tai nghe?



"Câm điếc? Ta nhớ rõ thương thế của ngươi là ở xương sườn, nội thương cũng đã trị liệu cho ngươi rất tốt, như thế nào dưỡng bệnh nửa tháng thì đầu lưỡi lại bị cắt đứt?" Nam nhân cười nhạo.



Thập Lục cảm thấy được cằm bị nắm phát đau.



"Há mồm! Ta xem có phải đầu lưỡi ngươi thật sự đứt rồi hay không!"



"Lão gia..." Thập Lục nói không nên lời, miệng bị bắt mở lớn, bị ngón tay vô lễ thăm hỏi sờ soạng. (Anh Thiên...biến thái! TT^TT)



"Ngươi thích nam nhân?" Ngón tay kẹp chặt lấy lưỡi y, kích thích y chảy ra càng nhiều nước miếng.



Cái dạng này thật sự thực không tôn nghiêm, Thập Lục có điểm thống khổ, nhưng không giãy giụa. Lẳng lặng, nhâm này trêu đùa. Hai mươi năm qua, điều đầu tiên y học được chính là ẩn nhẫn.



Dường như nam nhân nghiện cái trò chơi này, cau mày nói khuôn mặt ngươi thật khó xem, nhưng tay lại ở trong khoang miệng y tàn sát bừa bãi.



"Hoặc là ngươi muốn từ chỗ ta được phú quý quyền thế?" Rút ra ngón tay, để y dùng lưỡi liếm khô tịnh.



Thập Lục do dự một chút, ngoan ngoãn cúi đầu vươn đầu lưỡi liếm sạch.



"Ngươi như thế nào nghe lời như vậy? Ngươi không phải là... " Lộ Tinh Thiên buồn cười, vỗ vỗ hai gò má y.



Thập Lục đột nhiên nghĩ muốn xé mở tầng mặt nạ hiện tại này, xem người này một khi nhìn đến khuôn mặt phía sau của y có còn đối với y khinh bạc như thế hay không.



"Ha hả, nếu như là đáp án thứ nhất, vì không cho ngươi dâm loạn Lộ gia bảo, ta chỉ phải phế bỏ võ công của ngươi, đem ngươi đưa đến quán nam xướng tiếp khách. Ngô, lấy tướng mạo sau cái lớp dịch dung này của ngươi, cho dù tuổi ngươi có lớn đến cỡ nào cũng không phải lo lắng không có khách đến ủng hộ. Ngươi thấy thế nào?"



Thập Lục mặt mũi trắng bệch, đáng tiếc nhìn không ra.



"Nếu như làđáp án thứ hai, ngươi phải đi Trữ vương phủ hầu hạ bọn Tiểu vương gia. Theo cách đó chẳng những có thể thỏa mãn ham muốn vinh hoa phú quý của ngươi, còn rất thích hợp cho việc làm ăn của Lộ gia. Ngươi không cần lo lắng bản thân không đủ sức đảm nhiệm, tiểu vương gia kia đối với nam nhân cũng không mấy kén chọn, cho dù ngươi không có tướng mạo xuất sắc giúp đỡ đi nữa.



Ta nghe người ta nói tiểu vương gia có vẻ đặc biệt thích thân thể mềm dẻo, cơ thể của nam nhân cường tráng, nói là đem nam nhân như vậy làm nhục mới đủ tư vị. Ngươi như vậy, đại khái phi thường hợp khẩu vị của hắn. " (Anh cứ mạnh miệng đi, sau này chuyện sắp thành sự thực anh chẳng điên lên đấy thôi!ò-ó)



"...Lão gia, thuộc hạ cảm thấy Nhị Thuận Tử phụ trách nuôi chó trong bảo so với thuộc hạ còn cường tráng hơn!" (Lục ca, đôi khi em cảm thấy thực phục cái lạc quan hay là không biết sợ của anh! TT^TT)
Tỷ như...



Thập Lục khẽ dặng hắng thông cổ, tựa vào cây xanh biếc ven đường, giơ roi ngựa uyển chuyển đánh ra một tiếng lảnh lót trên không trung, hé miệng hát:



Có con sông dài chảy về xa dưới chân núi kia─



            Tình ý miên man thủ thỉ êm đềm ─



            Người nếu hữu tình, quân* nếu có tâm, (*quân chỉ người nam nhân)



            Hãy vượt qua ba nghìn dặm sông đến đây gặp gỡ ─ hải (âm đệm)─



            Trên đầu có trời xanh xin chứng dám, qua đường có thần minh xin nghe ta một lời ─



            Gió thổi mây bay xin đừng thổi, nước đẩy thuyền trôi xin đừng trôi,



            Cắt củ sen tơ vương không dứt, đao chém xuống nước nước không chia,



            Nếu mình chàng ở trên cao có ta vì chàng mà theo cùng, nếu chàng xuống dưới Hoàng tuyền có ta vì chàng mà bi thương ─



            Một đời một kiếp mãi không chia lìa...─ mãi không chia lìa... ─



"Câm miệng!"



Ai ─ hải ─



"Lộ, Thập, Lục!"



"Có thuộc hạ." Thập Lục thu hồi roi ngựa, chắp tay hướng tới người trong xe ngựa trả lời.



"Ngươi nhớ kỹ, lần sau gặp mặt Kim mập không cần cùng hắn cương đấu, hát cho hắn nghe là được." Trong xe chủ nhân của thanh âm vọng ra đó nói thật nghiêm trang, nghe không hiểu là khen ngợi hay là phê bình.(*cố gắng chiến đấu đến cùng)



Thập Lục khiêm tốn thụ giáo, thành thành thật thật đáp lại “Đã hiểu."



Trong xe yên ắng...Nửa ngày mới nghe được một câu: "Mụ nội nó, quả thật là xem người không thể chỉ xem tướng mạo."



Thập Lục mỉm cười. (Tán giai bài một thành công!=.=)