Lộ Nhân
Chương 61 :
Ngày đăng: 03:21 19/04/20
Vân tỷ, Vân đệ.
Nói là cho đến lúc này họ sống ở trong núi đã rất nhiều năm.
Tuy rằng gặp được đôi tỷ đệ này đối với Thập Lục mà nói cũng không phaie chuyện gì tốt đẹp, nhưng đối với Lộ đại bảo chủ mà nói thì cũng có chút thu hoạch ngoài ý muốn.
Theo như lời Vân Nương nói, trong Tiềm sơn quả thật có một sơn động tên gọi Hoàng tuyền, có điều người biết đến cũng không nhiều, sơn động đó vốn cũng không phải có tên là Hoàng tuyền, chỉ vì mấy năm gần đây nhưng sơn dân ở gần động bỗng nhiên mất mạng một cách khó hiểu, do đó người ở đây mới gọi động này là động Hoàng tuyền, ý để cảnh báo nguy hiểm.
Sau khi biết được tin tức, độc tính trong cơ thể y cũng đã được giải, bảo chủ lập tức chào từ biệt.
Vân gia tỷ đệ tiến hai người ra sơn đạo, chỉ đường cho bọn họ đến động Hoàng tuyền, Vân tỷ dịu dàng uyển chuyển hướng bảo chủ tạ lễ, lại lưu luyến đứng bên sơn đạo nhìn bọn họ rời đi.
Vốn tưởng rằng từ nay về sau sẽ không còn liên hệ gì với đôi van gia tỷ đệ này nữa, lại không ai ngờ rằng sự đời khó đoán...
"Đôi Vân gia tỷ đệ này là những người tránh đến trong núi tị nạn. Tuy rằng giờ đây cuộc sống của họ có túng quẫn, song phong thái lại cho thấy họ đã từng trải qua một cuộc sống giàu có từ nhỏ, thậm chí đã hình thành thói quen." Đi trên sơn đạo, Lộ Tinh Thiên thuận miệng nói.
"Như vậy khi trở về bảo, thuộc hạ sẽ đi tra rõ lai lịch của bọn họ sao? "
"Không cần." Lộ Tinh Thiên do dự một chút rồi lắc đầu, "Ta vốn nghĩ đến nàng sẽ nhân cơ hội giải độc cho ngươi mà đưa ra một vài điều kiện, không nghĩ là... "
"Thuộc hạ vô năng, thỉnh lão gia xử phạt."
Lộ Tinh Thiên dừng chân lại, liếc mắt nhìn xuống đỉnh đầu người quỳ trên mặt đất thỉnh tội, "Muốn ta phạt ngươi? Vậy ngươi đem quần áo cởi ra đi."
Ha?
"Còn không đứng dậy! Ngươi phải quỳ tới khi nào? Ngu xuẩn!"
...Lão gia đây là đang cùng y nói giỡn?
"Tạ lão gia khoan dung độ lượng."
Không tồi thôi, từ nói chuyện phiếm đến nói giỡn, có tính là một loại bước tiến mới hay không a?
Thập Lục trong lòng khoái trá, cước bộ cũng nhẹ nhàng một chút.
Lộ Tinh Thiên lại quét mắt nhìn y một cái.
Hai người yên lặng đi trong rừng, dù là Thập Lục hay Lộ bảo chủ đều là những người quen thuộc đường rừng núi, đối với sơn đạo như thế này cũng không coi là khó đi, trong tay nắm một cây gậy mở đường, cứ thế mà đi cũng xem như ổn thỏa.
Thập Lục theo sau Lộ Tinh Thiên, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng xung quanh, xem những ảnh vệ khác ẩn thân ở nơi nào, thỉnh thoảng lại trộm ngắm cái gáy thấp thoáng của người đi phía trước, nghĩ một chút ý nghĩ hồ đồ không nên có.
Ước chừng đi được gần hai canh giờ, ngẫu nhiên xuyên qua khe hở của cánh rừng xanh nhìn thấy đỉnh Nam nhạc ở cách đó không xa.
Nam nhạc còn có tên là Trụ Thiên sơn. Nhất trụ kình thiên, núi đá cao ngất, từ xa nhìn đến như ẩn khuất trong mây.
"Ngươi không cảm thấy khổ sở sao?"
Cái gì? Bước chân Thập Lục thoáng khựng lại.
Có người không sợ chết trút lớp ngụy trang ra, thật cẩn thận hướng về phía Lộ Tinh Thiên đi đến.
"A? Người đâu?"
___
Phía trên sơn cốc có một cái khe, Thập Lục chính là bị ném đến nơi này.
Cái khe có hai đầu, một đầu xâm nhập sơn phúc, động sâu không thấy cuối. Một đầu nối liền lên đỉnh núi, như là sinh lộ.
Lộ Tinh Thiên hiện tại cũng đã ở tại khe hở này, môi khẽ mấp máy, nhẹ nhàng phát ra âm thanh liên lạc chỉ có hắn và người của đội ảnh vệ mới biết. Gần như ngay lập tức, chỗ tối ở phía sau lưng truyền ra một tiếng vang.
Một luồng hơi thở ấm áp phủ đến phía sau lưng hắn.
"Lão gia."
"Bọn họ đều đi vào cả rồi?"
“Đúng vậy."
"Biết bên trong là cái gì?"
"Không biết."
"Những người đó ở phía sau đã rất nôn nóng."
"Lão gia định...?"
Lộ Tinh Thiên cười đến âm trầm, "Làm cho nơi này danh phù kỳ thực.*" (tiếng đồn không ngoa)
Đây là một trường “danh phù kỳ thực” đẫm máu.
Không Động phái chết trong tay Hình Ý môn.
Hình Ý môn chết bởi ám khí của Vũ đường.
Vũ đường bị Tứ Phương Lâu chém giết.
Tứ Phương Lâu bị Không Động cùng Vũ đường liên thủ toàn bộ chết sạch không còn một người.
Bốn đạo nhân mã* toàn bộ thảm tử, không một người sống. (*người của 4 phe phái)
Bị chết kỳ quái, bị chết quỷ dị, lại chết không hề sơ hở. Biết rõ trong đó có quỷ, lại không biết quỷ ở nơi nào.
Đó cũng là Thập Lục lần đầu tiên nhận thức được bảo chủ nhà mình “tuyệt”* rốt cuộc “tuyệt” ở điểm nào. (*ý nói tuyệt tình, tận diệt, không cho địch nhân lối thoát)
Không nên khinh người, câu đó chính là dành cho Lộ đại bảo chủ trong hoàn cảnh này đây.