Lộ Nhân

Chương 64 :

Ngày đăng: 03:21 19/04/20


        Âm thanh vui cười dần vang xa, chỉ còn lại cô nam quả nữ hai người ở trong rừng bốn mắt cùng nhìn.



"Tình cảm của tỷ đệ Vân cô nương có vẻ tốt lắm." Lộ Tinh Thiên giải vây nói.



Vân Nương đỏ mặt gật đầu, "Từ khi trong nhà gặp chuyện tới nay, tiểu nữ vẫn cùng tiểu đệ sống nương tựa lẫn nhau. Hắn tuy rằng nghịch ngợm, bản tính vẫn là tốt. Xin bảo chủ tha thứ."



"Vân cô nương không cần lo lắng. Đệ đệ Vân cô nương cũng chính là đệ đệ của Lộ Tinh Thiên ta, nghe được Vân cô nương gọi ta một tiếng đại ca, về sau ta tự nhiên làm tròn trách nhiệm của một đại ca, hảo hảo quản giáo này tiểu đệ."



Lộ Tinh Thiên lời này cũng không biết là có ý gì, nhưng nghe được làm Vân Nương trong lòng một trận tim đập rộn rã.



"Vậy, kia làm phiền Lộ... đại ca."



"Vân muội đa lễ." (Aaaaa... Hai người đi chết đi!TT^TT)



Chờ Lộ Tinh Thiên cùng Vân Nương sánh bước rời đi, ước chừng một chén trà nhỏ sau, Thập Lục mới từ trên một thân cây chầm chậm xuống dưới, ôm một chiếc ngoại bào chầm chậm đi về phía căn nhà nhỏ.



Ngươi có thể tin một người phong lưu đa tình trong mắt chỉ có ngươi sao? Cho dù ngươi có dung nhan thiên tiên hạ phàm đi nữa.



___



Ban đêm tới rất nhanh, tắm xong, làm một chút việc vặt, ở phòng bếp dùng xong cơm, đã đến thời gian nhà nhà tắt đèn đi nghỉ.



Khinh thủ khinh cước*  đi vào phòng bảo chủ, mở ra mảnh vải trải trên mặt đất, tự tạo “chăn bông”, lặng yên không một tiếng động để nguyên quần áo nằm xuống. Cũng không biết là khi nào thì thiếp đi, đến nửa đêm đột nhiên bị một hơi ấm sát bên người làm cho bừng tỉnh. Vừa định trợn mắt đã bị bịt kín miệng. (* = rón rén, nhẹ nhàng)



"Hư..."



Lão gia?



Người tiến vào trong chăn, bàn tay tiến vào vạt áo, âu yếm trong ngực, ngón tay linh hoạt, khiến người hận không thể một đao cắt đứt đi.



"Cho ta xem chân diện mục của ngươi." Thanh âm yêu cầu mềm nhẹ vang lên sát bên tai y.



Thập Lục cương một chút, lập tức theo lời làm việc.



Khoảng không trên đỉnh đầu bị bóng người bao phủ. Trong mắt Lộ Tinh Thiên không chút che dấu tán thưởng cùng yêu thích.



Thập Lục chậm rãi hạ mí mắt.



Mí mắt vừa hạ xuống liền có một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống. Chậm rãi, chậm rãi trượt xuống dưới đi.



Quần áo từng chút, từng chút bị cởi ra, chăn bông trên người cũng sớm bị ném đi một bên.



Dây lưng bị tháo xuống, ngoại khố*  tính luôn cả tiết khố**  bị kéo trễ đến trên đùi. (*quần nội y,**underwear^^)
Y cùng tiểu quỷ này hiển nhiên xung khắc, xem nhau không vừa mắt.



"Uy!"



Không để ý tới.



"Uy!"



Thập Lục nhanh hơn cước bộ.



"Uy ─ "



Thập Lục đào đào lỗ tai, này phá hư tiểu quỷ!



"Uy ─ oa! Thập Lục cứu ta!"



Tất cả làm như không có nghe thấy.



"Thập Lục ─ ngô ngô!"



Còn tuổi nhỏ liền như vậy hội diễn diễn, lớn lên còn phải...! Thập Lục lắc đầu, không hiểu được ôn nhu Vân Nương như thế nào có như vậy một gã đệ đệ xảo quyệt bốc đồng.



Xa xa đã thấy Lộ Tinh Thiên từ trong nhà đi ra, Thập Lục tiến đến đón.



"Lão gia."



Lộ Tinh Thiên nhìn về phía rừng cây khẽ nhíu mày, "Tiểu quỷ kia có phải đang kêu cứu mạng?"



Thập Lục hạ bó củi xuống, có điểm bất đắc dĩ nói: "Vân thiếu gia đang cùng thuộc hạ chơi đùa."



“Đúng vậy sao?" Lộ Tinh Thiên gật gật đầu, đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên thần sắc ngưng động.



Thập Lục đang muốn hỏi, Lộ Tinh Thiên giơ tay ra hiệu cho y im lặng.



Nhưng vào lúc này, tiếng kêu vội vàng của Vân Nương từ sâu trong rừng truyền đến: "Ngươi là ai! Buông đệ đệ ta xuống!"



Thập Lục kinh hãi! Ngẩng đầu đã thấy bóng dáng bảo chủ biến mất trên lối đi vào rừng.



Nháy mắt, một trận âm hàn từ lòng bàn chân dâng lên.



Nếu Vân đệ có cái gì sơ suất...