Lộ Nhân

Chương 81 :

Ngày đăng: 03:21 19/04/20


  Ngày 29 tháng 1, tiết Nguyên Tiêu qua đi không bao lâu, tiết trời giá rét đông lạnh.



Hôm đó lại vừa lúc gặp đúng ngày tiểu tuyết, tuyết đọng đầy trên mặt đất khó đi, thấy thế nào cũng không phải là ngày phù hợp với việc xuất hành.



Vậy mà...



"Tháp tháp, tháp tháp."



Trên quan đạo* truyền đến tiếng vó ngựa khoan thai.(*=đường cái, đường quốc lộ)



Thanh âm mỗi lúc một gần, trong gió tuyết hiện ra hai người cưỡi ngựa đạp tuyết mà đi.



"Lão gia, nếu thuộc hạ nhớ không sai, phía trước có một tửu quán có thể làm nơi nghỉ trọ." Một giọng nam bình thường nhưng rất cung kính vang lên.



"Nga? Ngươi thông thuộc phong thổ ở đây?" Thanh âm thanh thoát lịch sự tao nhã, ngữ điệu vừa nghe đã biết là phát ra từ một người quen ngồi ghế trên, cũng đã quen ra lệnh.



"Hồi bẩm lão gia, hai năm trước trên đường chấp hành nhiệm vụ thuộc hạ đã từng đi qua nơi này." Thanh âm rất đỗi bình thường tiếp lời đáp.



"Ngô, không biết bọn họ có kinh doanh khách phòng hay không? Cái thời tiết quỷ quái này rõ ràng là muốn đối đầu với người đi đường mà!" Người được gọi là lão gia tỏ vẻ ai oán.



"Hẳn là có. Trong phạm vi một trăm dặm xung quanh đây chỉ có một tửu quán này."



“Thật vậy sao? Thập Lục, nếu bọn họ không kinh doanh khách phòng, ta sẽ mua lại nó biến thành khách điếm, ngươi thấy sao? " Nghe ngữ khí, vị lão gia này dường như là một thương nhân.



"Lão gia, thuộc hạ không nghĩ nên làm như vậy." Người được gọi là Thập Lục  dùng nghiêm trang đáp lại.



"Vì sao?" Trong câu hỏi mang theo ý cười.



"Bởi vì tửu điếm này là sản nghiệp thuộc về Hỏa thần giáo."



"Hỏa thần giáo?"



“Bẩm đúng."



"Chúng ta đang đi tìm nó có phải không a?"



"...Phải "



"Tửu điếm này, lão gia ta từ bỏ." Người được gọi là lão gia hắc hắc cười, "Lão gia ta muốn đạp đổ nó! Đi!"



Hai mươi chín tháng một, phân đàn của Hỏa thần giáo cách Thiệu Hưng hơn trăm dặm bị xóa sổ.



Không ai biết đêm đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong tửu quán. Người trong giang hồ tận lực tìm hiểu cũng chỉ có thể biết được giáo chúng tại phân đà này đều bị hủy hết võ công, tài bảo trong phân đà lại bị người cướp sạch sẽ không còn gì.



Ngày mười tháng hai, phân đàn Tuyên Châu của Hỏa thần giáo một đêm bị khoắng sạch không còn gì. Mà giáo chúng có mặt tại đó bị người đánh cho sứt đầu mẻ trán mà vẫn không biết là ai làm! Nghe nói phân đà Đà chủ vừa giận dữ, vừa xấu hổ đến hộc ba ngụm máu, từ đó liệt giường.



Hai phân đà gặp chuyện nhưng không cách nào tra ra một chút dấu vết đối phương để lại. Chuyện như thế này là lần đầu tiên xảy ra với Hỏa thần giáo.
Kì diệu là, đường đường thân nam nhi nhưng mặt nhọn đánh không lại một thân cung trang rườm rà quý phu nhân.



"Phu nhân, nương tử nàng hãy nghe ta nói, ta...Oa!"



Một đạo chưởng kình đảo qua, cửa sổ nhanh chóng bị nát thành mảnh nhỏ.



"Nương tử, ta về sau cũng không dám... nữa, chúng ta về nhà hảo hảo nói! Oa! Nương tử không cần đánh nữa! Nương tử cẩn thận phía sau!"



Quý phu nhân ngay cả thân mình cũng chưa chuyển, vân tay áo đảo qua, bốn, năm gã bảo tiêu từ các hướng vừa lao tới đã bị đánh văng ra ngoài.



Hai người bên đánh bên chạy, dần dần đã chạy vào khu vực chưa có bất kì một khách nhân nào có thể đi vào của Trân Hoa Uyển.



Ở trong này, bọn họ gặp phải một tốp bảo tiêu khác..



Đáng tiếc, bọn họ do thiếu thốn thông tin, cũng chưa kịp biết rằng đôi vợ chồng này võ công rất cao, những kẻ liều lĩnh đi ra ngăn trở đều đã bị đánh cho thất điên bát đảo. Bọn họ do can tội phiền nhiễu vợ chồng người ta xử lý gia sự, bị hai vợ chồng liên thủ đánh cho mặt mũi bầm dập, quỳ rạp trên mặt đất bất động.



Bảo tiêu càng là cao thủ, quý phu nhân cũng liền ra tay càng nặng.



Trong khi bị quý phu nhân đuổi theo, mặt nhọn xông vào một căn phòng có vẻ là phòng của ma ma Trân Hoa Uyển.



Mà bên ngoài, Hồ Ánh Nguyệt - ma ma Trân Hoa Uyển cũng đã lộ diện, ngăn cản quý phu nhân muốn đuổi tới.



"Không biết phu nhân là người ở phủ nào? Trân hoa uyển làm gì đắc tội đến phu nhân, khiến phu nhân dẫn người đi phá phách Trân Hoa Uyển? " Hồ Ánh Nguyệt mặc dù giận dữ nhưng lại bị dung mạo lẫ khí chất của quý phu nhân làm cho phải kiềng mặt, không thể không nhẫn nhịn mà nhã nhặn nói.



Quý phu nhân ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng, phất ống tay áo liền muốn lao vào phòng đuổi theo mặt nhọn.



Hồ Ánh Nguyệt ra hiệu cho tâm phúc tiến vào phòng nàng xem xét, bản thân thì tiếp tục nhẫn nhịn hỏi lại.



Quý phu nhân giống như bị nàng hỏi đến bực mình, tùy miệng phun ra ba chữ: "Ngươi không xứng!"



Hồ Ánh Nguyệt thoáng chốc giận sôi lên.



"Phu nhân, nói chuyện xin hãy nghĩ lại! Ta cho dù không xứng, cũng so phu nhân ngài đây để phu quân chạy đến kỹ viện... Ngô! "



Nói còn chưa nói xong, Hồ Ánh Nguyệt đã ăn một bạt tai.



Mà một tai này nàng không thể nhìn ra đối phương động thủ như thế nào.



Hồ Ánh Nguyệt nổi giận nhưng cũng thực sự sợ hãi.



Mặc dù bề ngoài nàng là Đệ nhất thanh lâu ma ma, nhưng thân phận của nàng thực ra là Đà chủ Hỏa thần giáo phân đà Lạc Dương. Ngồi được vào hàng Đà chủ của Hỏa thần giáo, ngoại trừ nàng dùng chính thân mình trả giá, thân thủ của nàng không hề tầm thường cũng là một lí do.



Mà thân là nhất lưu cao thủ như nàng lại bị người đánh một bạt tai còn không nhìn ra đối phương hạ thủ ra sao, bảo nàng như thế nào không sợ!



Đồng thời, nàng còn có một cảm giác khác thường. Bằng vào nhãn lực của một người đã nhiều năm làm ma ma, nàng nhìn ra vị phu nhân này có điểm gì đó kì dị, nhưng rốt cuộc là kì dị ở điểm nào, nhất thời nàng đoán không ra.