Loạn Thế Thần Ma

Chương 12 : Quá khứ

Ngày đăng: 00:48 27/06/20

Tố Trinh tối sầm mặt, nhưng Cửu Huyền đã nói trước là Lực Cường rất nhát gái và thường hỏi những vấn đề tối kỵ nên nàng cũng không bất ngờ cho lắm :
" Ngươi hỏi làm gì?" nàng nhẹ nhàng trả lời.
"Ta...ta hỏi để tiện xưng hô thôi!!!"
"Ngươi! Ta lớn hơn ngươi một chút nhưng không sao, ngươi có thể gọi ta là Tố Trinh." Nàng e lệ nói.
"Ờ....ờ".
Thấy Lực Cường bối rối nàng cất tiếng :
"Ngươi nghĩ ta giống một yêu quái chuyên đi hại người?"
"Ta...ta không...."
"Được rồi...ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện, chính xác hơn là về cuộc đời ta.Tin hay không thì tùy ngươi."
Lực Cường không đáp.
Tố Trinh bắt đầu kể......
20 năm trước tại một ngôi làng nhỏ ven sông Đà....
"Bắt lấy nó...đừng để nó chạy mất."
"Không được giết...phải bắt sống!!!"
Tố Trinh quần áo rách rưới, đang bỏ chạy thục mạng về phía khu rừng. Phía sau là khoảng 10 người tay cầm đuốc tay cầm đao đang hung dữ đuổi theo. Chạy được một đoạn thì nàng bị đuổi kịp.
"Haha...chạy đâu cho thoát!!! Mau theo bọn ta quay về hưởng thụ hoan lạc thôi".
Nàng biết mình không thể chạy thoát, nhưng vẫn cố chống cự :
"Ta thà chết chứ không về đó đâu!!!" nói rồi nàng lao về phía một tảng đá định tự kết liễu thì BỘP!!!!
Một cây gậy bay đến đập vào gáy khiến nàng gục xuống bất tỉnh...
"Định tự tử à...đâu có dễ." Một gã ăn mặc trông như thợ săn bước ra, cả đám liền cúi chào : " Tề đại ca".
Tề đại ca bước đến trước Tố Trinh, nâng cằm nàng lên cười nham hiểm:
"Haha...mang ả ta về! Hôm nay lão tử ta đây muốn động phòng."
Mang theo Tố Trinh về trại của mình. Trói nàng lại rồi vứt lên giường, Tề cười lớn rồi đuổi đám đàn em đi. Đám đàn em uất ức rời đi xì xầm bàn tán :
"Bà mẹ nó chứ!!! Của ngon thì nó một mình hưởng tất."
"Tao cũng cay nó lắm rồi...nhưng tại nó mạnh hơn mình!!!"
"Hay là tối nay nhân lúc nó đang xoạc nhỏ kia thì mình phóng hỏa."
"Điên à! Nó thoát được ngay."
"Tao cho Tuyệt Tình đan vào rượu cho nó uống rồi, chẳng bao lâu nữa nó sẽ rơi vào mê sảng thôi kakaka."
Tố Trinh tỉnh lại thấy tay chân bị trói ra tứ phía, hốt hoảng vùng vẫy nhưng không thể. Tề thấy nàng tỉnh lại thì liếm mép cởi phăng quần áo ra lao lên giường. Nhìn thấy cái thứ kinh dị đang cứng ngắc của Tề thì nàng sợ hãi vùng vẫy kịch liệt. Tề khoái trí bắt đầu cởi quần áo nàng ra, nàng chống cự vô ích. Đang bị phong ấn linh lực lên mặc dù cùng là Đấu úy nhưng nàng không thể đọ sức lại với hắn. Hắn le lưỡi liếm một đường dài từ cổ lên mặt nàng. Nàng quay mặt đi né tránh , miệng không ngừng cầu xin :
"Ta xin ngươi!!! Đừng làm thế với ta!"
Tề ngừng liếm thì thầm vào tai nàng:
"Ngu sao mà lại tha cho nàng chứ?sinh con cho ta nào."
Rồi hắn thô bạo bóp hai quả đào căng mọng của nàng. Nàng giãy giụa phản kháng, hắn liếm cái lưỡi kinh tởm vào môi nàng, đang định hôn nàng thì :
"Ái!!! Con khốn này". Bị nàng cắn lưỡi thì Tề tức giận vung tai tát mạnh vào má nàng khiến miệng nàng chảy máu, đôi mắt đẫm lệ. Rồi hắn banh hai chân nàng ra.
"Khà khà... Âm Hộ này thật đẹp, ta sẽ làm nó sướng ngay thôi."
Hắn đưa thứ đó cọ vào Âm Hộ nàng. Một cảm giác khó tả, biết mình sắp bị hắn làm vấy bẩn. Một công chúa của Xà Tộc lại rơi vào hoàn cảnh này.Nàng nhắm mắt bỏ mặc cho số phận.
"ỌT!!!" cú thúc mạnh hết cỡ của Tề khiến Dương Vật hắn đâm nút cán bên trong nàng, phá tan màng trinh. Cơn đau buốt lên tận óc nàng:
"Khônggggg."
" Dừng lại"
"Đau quá"
Nàng kêu trong vô vọng, mặc kệ nàng đau đớn Tề vẫn lắc dồn dập. Vừa lắc vừa cười khoái trí.
"Kaka...sẽ hết nhanh thôi! Hãy sinh cho ta một đứa con."
Những cú lắc mạnh đến mức chiếc giường rung lên, hắn thô bạo nhào lăn 2 quả đào tiên của nàng. Cơn đau khiến nàng không chịu được, tưởng chừng sắp từ dã cõi đời. Tề lắc mạnh vài cái rồi chốt một phát cuối cùng mạnh hết cỡ, hắn gào lên rồi xuất tinh ồ ạt vào người nàng. Trong cơn đau như muốn xé tan Âm Hộ nàng vẫn cảm nhận được có thứ gì đó tuôn trào bên trong. Xong cuộc giao hoan, Tề khoái trí mặc lại quần áo định đi ra ngoài nhưng đột nhiên người hắn thấy khó chịu, gục xuống lăn đùng ra đất. Dương Vật dựng lên rồi phình to ra, đau đớn nhưng không thể cử động. Tố Trinh đã lịm đi từ lúc nào, trên người nàng toàn là vết bầm tím, Âm Hộ sưng đỏ đau đớn chảy ra một hỗn hợp máu và tinh dịch.
Căn nhà bốc cháy dữ dội, trong đêm khuya tĩnh lặng có một thanh niên khôi ngô tuấn tú đang bay lượn với đôi cánh màu lam. Nhìn thấy đám cháy Lực Cường vội lao xuống đâm thủng trần nhà vào trong, đám cháy đã thiêu chết một người đang nằm trên sàn, thấy một cô gái mình đầy thương tích nằm trên giường, Lực Cường bối rối một lúc rồi cởi áo mình ra phủ lên người nàng rồi bế nàng bay đi trước khi mọi người kéo đến dập lửa.
Sáng hôm sau, Tố Trinh tỉnh lại trong một căn phòng màu trắng thiết kế tinh xảo. Nàng thấy mình đang mặc bộ đồ trắng có hoa văn hình đôi cánh, nàng ngạc nhiên :
"Đồ của Thiên Tộc? Ta chưa chết sao? không lẽ mình đang ở Thiên Cung?"
Lực cường bước vào tay cầm tô cháo thấy nàng đã tỉnh thì ấp úng nói.
"Cô...cô tỉnh lại rồi! Mau...mau ăn cháo khi còn nóng."
"Ngươi là ai?tại sao lại cứu ta? Sao không để ta chết?" nước mắt lưng tròng.
"Tại sao cô lại muốn chết trong khi bao nhiêu người ngoài kia mong muốn được sống tiếp." lực Cường lấy lại bình tĩnh. Hắn thấy nàng thật đẹp nhưng lại mang một vẻ mặt buồn bã.
Chợt nàng nhớ đến lúc giao hoan hôm qua mình không một mảnh vải che thân, bây giờ lại mặc đồ. Nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của nàng Lực Cường như hiểu nàng nghĩ gì ấp úng nói : " Ta...ta không nhìn thấy gì hết! Bộ đồ là cung nữ thay cho cô."
Nước mắt nàng tuôn! Trong đầu nàng lúc này vẫn còn ám ảnh chuyện đêm qua, cơ thể này nó phải được thanh tẩy. Nghĩ rồi nàng vẻ mặt tươi tỉnh nói :
"Không sao ! Ta đói rồi mau dìu ta xuống giường."
Hắn lại gần dìu nàng xuống giường. Cơ thể vẫn đầy vết bầm tím, phía dưới vẫn còn đau.
Để tô cháo trước mặt nàng, lực Cường nói:
"ăn đi cho nóng! Ta đi chút quay lại."
Nói rồi hắn quay đi. Thời cơ thanh tẩy đã đến, nàng lấy con dao gọt hoa quả sắc nhọn chĩa mũi dao về cổ mình nàng nhắm mắt thanh thản dùng hết sức đâm mạnh. Nàng nghĩ đây là cách duy nhất có thể giúp nàng thanh thản.
"Sụt!!!!"
Con dao đâm xuyên qua bàn tay Lực Cường rồi dừng lại khi vừa chạm nhẹ vào cổ nàng. Hắn đã đứng trước mặt nàng từ lúc nào, tưởng mình sẽ ra đi ngay lúc đó ai ngờ kẻ đó lại quá bĩnh.
Lực Cường giật cao dao ra văng đi , Thiên Huyết chảy ra. Tố Trinh nhìn thấy cảnh đó, nước mắt tuôn trào rồi chạy lại cầm con dao lên đâm xuống bụng nàng nhưng..
Sụt!!!
Con dao cắm vào lưng Lực Cường. Hắn đã ôm chặt nàng từ lúc nào, nàng rút dao ra rồi lại đâm vào, vừa đâm vừa òa khóc.
"Tại sao chứ? Tại sao ngươi không để ta chết? huhuhu"
Lực Cường vẫn ôm nàng , cúi xuống nhẹ nhàng xoa đầu nàng thì thầm vào tai:
" Bởi vì ta không muốn nàng chết! Ta yêu nàng!!!"
Con dao rớt khỏi tay Tố Trinh, Nàng cố gắng đẩy hắn ra nhưng không thể, vừa khóc vừa nói: " Đừng... động vào cơ thể ta!!!".
"Nó...nó quá dơ bẩn!!!" Nàng nấc lên vùng vẫy.
"Ta không quan tâm nàng đã gặp chuyện gì!!! Ta không cần biết nàng dơ bẩn hay trong sạch! Ta chỉ biết một người con gái đang đau khổ cần một nơi để dựa vào".
Nàng như đứng người khi nghe Lực Cường nói. Nước mắt tuôn ra không ngừng nhưng vẫn cắn chặt môi.
"Hãy khóc đi!!! Ta sẽ cho nàng mượn bờ vai này để nàng giải tỏa hết nỗi buồn." Lực Cường thì thầm.
"Giọng nói ấm ấp ấy!!!!!".
"Hắn đang ôm chặt mình!!!!".
2 tay nàng ôm chặt lấy hắn, òa khóc như một đứa trẻ...
10 tháng sau.....
"Sao hồi đó chàng lại nói thích ta ngay ngày đầu chúng ta gặp nhau?" Tố Trinh đang ôm Lực Cường nằm trên bãi cỏ trước nhà bỗng hỏi hắn.
Lực Cường choàng tay ôm cái bụng to của nàng nói đùa :
"Ta không biết nữa! Chắc lúc đó nàng dùng tà thuật điều khiển ta!!!haha".
Nàng đánh thùm thụp vào ngực hắn đỏ mặt nói : " đồ xấu xa. Ta đánh chết chàng."
Lực Cường cười đặt tay lên bụng nàng xoa xoa nói : "khẽ thôi nào!!! Con nó biết bố nó bị mẹ bắt nạt sẽ không vui đâu."
"Hứ! Nó mà biết bố nó hay trọc mẹ giận thì nó sẽ đứng về phía ai?" Nàng bướng bỉnh nói.
"Khi nàng giận ta thấy nàng đẹp hơn đấy."
"Đáng ghét....đáng ghét!!!!!"
khoảng thời gian hạnh phúc không kéo dài bao lâu, một ngày nọ Lực Cường bị binh lính giải đi vì tội kết giao với ngoại tộc. Nàng khóc cạn nước mắt nhìn người mà nàng yêu thương chịu phạt ngay trước mặt nàng. Thiên Thượng ngồi trên ngai vàng nói lớn:
"Tống Lực Cường! Kết hôn với ngoại tộc, làm vấy bẩn Thiên Huyết. Ta phạt ngươi uống Luân Hồi Đan để làm lại cuộc đời, sửa chữa lỗi lầm trong kiếp này."
Luân Hồi Đan ở ngay trước mặt, bên kia là Tố Trinh bụng mang dạ chửa đang bị binh lính khống chế
Nếu uống nó rồi thì ta sẽ sống một cuộc đời khác, quên hết tất cả. Nhưng ta không muốn quên nàng. Nếu không uống thì nàng sẽ bị phạt tội chết vì chỉ có Thiên Tộc mới được ở Thiên Cung.
"Hãy sống nốt phần đời còn lại của ta nhé!!!" Hắn nói với nàng rồi uống Luân Hồi Đan .
trước sự chứng kiến của toàn bộ Thiên Tộc. Tiếng bàn tán xôn xao một vài người trách móc:
"Đáng đời hắn thôi!"
"Thân là tướng quân lại vi phạm thiên quy! Đúng là tưởng có chức có quyền muốn làm gì cũng được à!!"
Nhưng cũng có vài người đồng cảm!
"Tình yêu có gì sai chứ huhu".
"Thật là ngưỡng mộ tình yêu đó."
"mong đứa trẻ lớn lên bình an."
Lực Cường hóa thành một viên hồn tâm rồi Thiên Thượng thu lấy viên Hồn Tâm. Thiên Thượng đứng dậy phất tay ra hiệu buổi hành quyết đã xong. Tất cả mọi người rời đi chỉ còn lại Tố Trinh và Thiên Thượng. Lòng nàng thắt lên từng cơn, nước mắt lăn dài trước sự ra đi của Lực Cường. Đôi mắt căm phẫn nhìn Thiên Thượng, bỗng xung quanh tối xầm lại. Nàng ngất đi và được Thiên Thượng đích thân đưa xuống trần gian đặt nàng xuống trong một hang động dưới một đầm lầy cách xa Sài Thành rồi rời đi.
"Xin lỗi ta làm việc này chỉ muốn tốt cho đứa bé." rồi ngài rời đi
Một thời gian sau nàng chuyển dạ và sinh ra một quả trứng. Vì quả trứng  quá yếu, có nguy cơ hỏng bất cứ lúc nào nên nàng đã bắt rất nhiều đàn ông để lấy dương khí của họ nhưng nàng không giết mà do bọn chúng bị sức mạnh khì lạ của quả trứng mê hoặc dẫn đến tự tàn sát nhau. Cứ như thế đến 12 năm sau quả trứng nở ra Bạch Xà, và cách đây không lâu nàng đã đưa Bạch xà đến Đảo Cát Bà để chữa bệnh câm của Bạch xà nhưng già làng ở đây đã chết nên đành quay về. Lúc đầu nàng tưởng mình sinh con cho tên Tề khốn nạn kia và đã lừa dối chàng nhưng khi Bạch Xà nở ra thì nàng khẳng định chính là con của Lực Cường
Hiện tại.........
Lực Cường như sững sờ khi nghe xong câu chuyện mà nàng kể.
..((( Chú thích: đoạn hiếp dâm là ta kể chứ Bạch cô nương không kể nha...haha)))..
Trong đầu hắn lúc này một mớ câu hỏi rồi hỏi nàng : "người đó!! Có tên giống ta à?"
"Trời ơi tên óc bã đậu này!!!" Tố Trinh thầm mắng. Kể nãy giờ mà hắn chỉ tiếp thu được mỗi cái tên, nàng bực bội đuổi hắn ra khỏi phòng.
Lực Cường không phải không hiểu mà chỉ là không hiểu hết. Trong đầu hắn nhớ lại lúc Thiên Thượng nhắc nhở trước khi xuống trần :
" Hãy đi tìm lại những thứ vốn thuộc về ngươi, ta cứ tưởng có thể ngăn cản việc đó trước khi nó diễn ra nhưng ta đã lầm, Đó là số phận".
CÒN TIẾP.............