Loạn Thế Thần Ma
Chương 18 : Khóa huấn luyện
Ngày đăng: 00:48 27/06/20
Hùng ăn xong, đứng đậy trả tiền rồi rời khỏi quán trọ. Trên người khoác bộ đồ mới khá tâm đắc, kéo vũ sau áo lên trùm đầu lại rồi thong thả bước đi về phía Vũ Văn Gia.
Tại Vũ Văn Gia, hàng trăm người đang xếp hàng chờ đến lượt đăng kí trước cổng. Những kẻ sau khi hoàn thành thủ tục có thể vào trong. Hùng để ý đa số toàn là thanh thiếu niên, duy nhất chỉ có một cô gái đăng kí kiến Hùng để ý.
Người làm thủ tục đăng kí là một gã trung niên cao lớn, gọi to : "Người tiếp theo!"
Cô gái đó bước đến trước mặt gã rồi bí mật đưa cho hắn một thứ gì đó rồi vào trong mà không cần đăng kí, mọi người đều không chú ý đến hành động của cô gái ngoại trừ Hùng. Với đôi mắt của Long Tộc thì Hùng có thị giác vượt xa người thường, nhưng hắn vẫn không biết thứ đó là gì.
"Người tiếp theo!" Gã lại nói to.
Lần này đến Hùng, hắn bước đến trước mặt gã. Gã nhìn Hùng vừa hỏi một cách cộc lốc vừa ghi chép.
"Tên gì?Bao tuổi?"
Hùng nhướng mày trước thái độ nói chuyện của gã nhưng cố nhịn, bình thản trả lời : "ta tên Hắc Hùng. 12 tuổi."
"Tốt! Đưa 500 nghìn đây rồi vào trong." Gã ung dung nói.
"Gì mà đắt khét lẹt vậy?" Hùng nhăn nhó.
"Không có thì không được vào."
"Giảm giá chút đi!" Hùng năn nỉ.
"Không đưa thì cút để ta làm việc!" Gã gắt gỏng rồi vẫy tay ra hiệu cho tay sai : " tóm cổ thằng này tống ra ngoài cho ta."
"Ấy ấy... ta đưa!" Hùng cúi đầu nói vẻ mặt cười cười nhìn rất đáng khinh móc trong túi ra 500 nghìn đưa cho gã, tay vẫn cố giữ chặt tờ tiền mãi mới chịu buông. Có vài người to nhỏ xì xầm :
" 500 nghìn cũng cò cưa, đúng là kẹt xỉ."
"Ngươi thì khác gì! Vay tiền ta để đăng kí nhớ trả nhé!"
"Ách!!!"
Xong xuôi, Hùng bước qua cổng Vũ Văn Gia tiến vào trong. Một nơi xoa hoa lộng lẫy mà chỉ những danh gia vọng tộc mới dám ở. Nhưng vì trên thông báo có ghi sẽ bao ăn bao ở cho các thí sinh tham gia nên Hùng mới đăng kí. 500 nghìn vừa nãy dùng là số tiền cuối cùng trong người Hùng, thực ra cục vào nhỏ vào Hùng có được là nhặt ở vết nứt nơi mà hắn tìm thấy con dao cùn được Tiểu Bảo gọi là Thần Khí. Và đó là cục duy nhất, vì muốn ra oai nên đã dùng và giờ trắng tay.
Đang ngắm nghía kiến trúc thì có một người ăn mặc như gia nô đi đến cúi đầu chào hỏi : " mời tiểu huynh đệ đi theo tiểu nhân."
"Ấy không cần xưng hô kì như vậy đâu!"
Hùng áy láy nói, hắn không thích kiểu xưng hô như vậy vì hắn đã từng sống ở một thế giới bình đẳng vai vế.
"Đó là quy định ở đây rồi ạ! Mời ngài theo tôi về phòng nghỉ ngơi."
Hùng lắc đầu thở dài rồi đi theo gia nô về phòng mình. Đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về cô gái trong quán trọ và cô gái vừa gặp ngoài cổng, cả 2 đều rất xinh đẹp tuy trang điểm và ăn mặc có khác nhau nhưng lại có nét rất giống nhau, không biết cùng là một người hay là sinh đôi?
Về đến phòng mình, gia nô chào Hùng rồi ra ngoài. Hùng ngả người nằm lên giường
"Chà! Đệm thật êm ái, như có cảm giác chìm vào nó vậy!" Hùng cảm thán.
"Phòng đúng như phòng vip vậy, sang trọng vờ lờ."
Hùng ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, trước mặt là một viên Thú hồn bay lơ lửng đang bị hắn hấp thụ.
"Công pháp thật lợi hại! Ta có thể cảm nhận rõ ràng khả năng hấp thụ của tăng lên nhiều mặc dù Hấp Tinh Chi Lực vẫn cấp 0."
Tiểu Bảo trả lời: " Đúng vậy! Nó sẽ giúp ngươi tu luyện nhanh hơn. Nhưng hãy lưu ý , cấp bậc không đánh giá toàn bộ sức mạnh của một người mà nó còn dựa vào thực lực chính bản thân ngươi, cần phải cọ sát với kẻ khác để cải thiện thêm kĩ năng chiến đấu và phản xạ, chỉ khỏe thôi là không đủ."
Hùng tiếp tục hấp thụ viên thú hồn rồi đến khi xong việc hắn gọi gia nô mang đồ ăn lên, ăn uống xong xuôi lăn ra ngủ đến sáng hôm sau.
"Tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy!"
Hùng mơ hồ tỉnh lại vì tiếng gọi, trước mặt là tên gia nô hôm qua. Hùng dụi mắt ngồi dậy hỏi : " Có chuyện gì vậy?"
"Mau theo tiểu nhân đến đại điện để bốc bảng thi đấu kẻo muộn giờ."
"Bỏ mẹ rồi!!" Hùng hớt hải vệ sinh cá nhân, mặc quần áo rồi theo tên gia nô đến đại điện.
Vũ Văn Gia quả thật rộng lớn, tuy chưa được vào cung lần nào nhưng Hùng có cảm giác nơi này to lớn như cung điện của vua chúa vậy. Đi khoảng 15 phút thì đến đại điện của Vũ Văn Gia, to lớn, nguy nga tráng lệ, trang trí tinh xỏa màu xanh lam là chủ đạo. Ở đây rất nhiều những thí sinh đã đến đông đủ để bốc số chia bảng, chủ quầy gọi to :
"còn ai nữa không, vẫn còn một phiếu này. Ta nhớ là đủ chứ nhỉ sao lại thừa được."
"Còn ta nữa!!!" Hùng hớt hải chạy đến.làm mọi người chú ý, hắn gãi đầu rồi tiến đến bốc thẻ cuối cùng.
Mở ra xem có số 13 rồi đưa cho chủ quầy.
Chủ quầy dùng cây gậy bằng gỗ ghõ vào chiếc chiêng bên cạnh một cái "koong" rồi nói : "thí sinh cuối cùng Hắc Hùng số 13."
Cả bọn "ồ" lên, vài người nhìn Hùng nói : "số 13 kìa tên này hên quá được ghép đôi với tiểu thư Thiên An."
"Ghép đôi? Thiên An?" Hùng chố mắt khó hiểu nói.
Chủ quầy giải thích : Do ngươi đến muộn lên chưa nghe thể lệ thi đấu, để ta nói lại cho mà nghe.
Có 3 vòng thi, vòng một mỗi thí sinh sẽ bốc số để ghép cặp với nhau. 2 thí sinh có tổng số bằng 20 sẽ là một cặp và sẽ có một khoáng huấn luyện đặc biệt một tuần để thi đấu. Những người bị loại sẽ được ở lại xem 20 thí sinh thi đấu với vinh dự là khách vip của Vũ Văn gia. Cậu rất may mắn vì là người cuối cùng được đi tiếp đấy.
"Đù mé! Tý thì khỏi thi." Hùng vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
Ở phía xa xa một nhóm thiếu nữ từ 15- 17 tuổi nãy giờ đã chú ý đến Hùng.
"Tên nhóc mới đến nhìn cũng khá đó chứ! Nhưng có vẻ ít tuổi."
Một cô tiếp lời : "Nhưng sao hắn để tóc kì lạ quá vậy? Lại còn có sợi dây buộc nữa chứ? Đúng là kì quái mà!"
Mái tóc của Hùng cũng khá bình thường, điều khiến các cô gái chú ý là tóc hắn tết đuôi sam ở phía sau gáy dài chừng 10cm, chỉ nhỏ bằng một cây đũa ,ở cuối đuôi sam còn buộc một sợi dây màu xanh lục.
Khi đi cắt tóc Hùng nhắc nhở chủ quán không được cắt phần đuôi sam mà chỉ tỉa gọn gàng lại.
Đó là một kỉ niệm mà hắn mãi sẽ không quên giữa hắn và nàng.
Đám nữ tử vẫn bàn tán xôn xao
"Nhưng dù mái tóc có kì lạ nhưng vẫn rất đẹp trai!!! Ôi ta cũng muốn tuyển phi công!!" Một cô xuýt xoa.
"Thôi thôi! Tém tém lại dùm cái đi má!"
Rồi từ sau Hùng xuất hiện một cô gái xinh đẹp tiến về phía Hùng đang đứng, vẻ mặt có chút lạnh nhưng vẫn lộ nét tinh nghịch, nàng nhẹ nhàng hỏi :
"Ngươi...ngươi là Hắc Hùng sao?"
Hùng không hề biết cô gái xuất hiện sau lưng mình vì hắn không đề phòng, khi nghe giọng nói trong trẻo ngọt ngào thì quay đầu lại.
4 mắt chạm nhau, hắn chỉ đứng chưa đến tai nàng. Thấy trước mặt là một mỹ nhân nhưng điều làm Hùng ngạc nhiên hơn là nàng chính là cô gái mà hắn gặp ở cổng và rất giống cô gái đưa đồ cho hắn trong quán trọ.
Thấy Hùng không nói gì mà cứ nhìn mình bằng ánh mắt có chút tà dâm thì nàng tức giận, nhưng không thể hiện ra bên ngoài định hỏi lại lần nữa thì Hùng trả lời :
"Phải...ta là Hắc Hùng! Cô biết ta sao?"
"Không biết! Nhưng ngươi và ta sẽ thành một cặp!" rồi cô đưa ra tờ phiếu số 7 cho Hùng xem.
Mấy gã thanh niên đứng đó tỏ ra ghen tỵ nói :
"Thằng kia ăn gì mà đỏ thế? Được cặp cùng mỹ nữ duy nhất trong 20 người đi tiếp."
"Người đời nói cấm có sai! Hay không bằng hên hazzzz!"
"Chẳng lẽ nàng là tiểu thư Thiên An mà mọi người vừa nhắc?" Hùng nghĩ thầm.
Hùng hí hửng mừng thầm trong bụng :
"Số mình hên thật! Toàn được gặp gái xinh."
Thiên An lại bắt gặp ánh mắt của Hùng nhìn nàng. Tuy hơi đỏ mặt như vẫn lạnh lùng nói : "sau khi xong việc ở đây ra Trang hoa viên gặp ta!"
Chủ quầy lại gõ chiêng một cái "koong" rồi bước lên bục cao nói :
"Các thí sinh chú ý! Những người cặp với nhau ngay ngày mai sẽ chuyển đến một khu riêng để tự tập luyện và chỉ dạy nhau trong vòng một tuần. Để cho cuộc tỷ võ tổ chức cuối tuần sau, vòng một mang tên Tự giác xin được phép bắt đầu."
Mọi người ồ lên nhìn Hùng
"Số hưởng ghê! Được ở cùng mỹ nữ."
"Mẹ nó! Mặt thằng này dâm lắm! Không khéo lại làm phiền tiểu thư Thiên An lúc tập luyện mất thôi."
Mọi người mau chóng rời đi, Hùng cũng rời đi. Trên đường tìm đến Trang hoa viên, Hùng vẫn không ngừng nghĩ về Thiên An.
"Chẳng lẽ cô gái đưa bộ đồ cho mình là nàng sao?"
Hùng trầm tư xuy nghĩ một lúc thì tới Trang hoa viên, một vườn hoa rộng lớn với những con suối nhân tạo tuyệt đẹp quanh co uốn lượn, mùi hương hoa bay khắp nơi.
Thiên An đã ở đó, nàng đưa mắt nhìn về phía vườn hoa. Dáng vẻ nhẹ nhàng thanh khiết.
Hùng tiến đến gần rồi đưa tay lên bịt miệng trả vờ ho
"Àh hừm!!"
Thiên An quay lại, Hùng đứng ngay sát nàng, mặt kề mặt.
"Ui da!"
Hùng ăn nguyên cái tát vào mặt, đau điếng ôm mặt. Thiên An biết cái tát của mình không mạnh đến nỗi phải làm điệu bộ đó, quay mặt đi nói : "Tại ngươi đứng gần quá."
Hùng biết trả vờ không thành công liền thôi điệu bộ đó, đứng thẳng lên hỏi :
Cô hẹn ta ra đây có việc gì?"
Thiên An lấy ra một chiếc khăn tay màu xanh lục có thêu hình hoa thạch lan đưa cho Hùng. Nhận lấy chiếc khăn, Hùng rất dễ nhận ra đây là của Ngọc Lan, liền hỏi nàng :
"Ở đâu mà cô có cái này?"
"Là một người đưa cho ta nhờ chuyển cho ngươi, người đó bảo ngươi đừng lo lắng, hãy cố rèn luyện bản thân rồi sẽ có ngày gặp lại."
Hùng rất nhớ Ngọc Lan, nàng như người mẹ của hắn, cũng như nương tử của hắn. Tình cảm hắn dành cho nàng là từ tận trái tim, chưa lúc nào Hùng nghĩ lại phải chia ly với nàng.
Nhưng có điều! Hùng sực nhớ ra lời Tiểu Bảo từng nhắc :
"Bảo vệ nàng cũng là bảo vệ chính ngươi, bảo vệ tương lai của thế giới này."
Hùng lại càng thêm quyết tâm sẽ có một ngày hắn đứng trên tất cả để hiên ngang chứng minh cho nàng rằng hắn có thể bảo vệ nàng.
Thiên An thấy Hùng cầm khăn tay, suy tư nghĩ ngợi thì nàng cất tiếng : " Có vẻ người đó rất quan trọng với ngươi".
"Đúng vậy! Cô ấy như là mẹ như là .... À mà thôi! Ta có việc phải đi trước. Hẹn mai gặp lại". Hùng chào Thiên An rồi rời đi.
Thiên An lúc sau cũng rời đi, nàng có ấn tượng khá tốt về Hùng. Nhưng mà hành động vs cách nói chuyện vừa trưởng thành lại vừa gian gian của hắn mới là điều mà nàng chú ý, nhớ lại lời người đó đã nhờ nàng :
"Ngươi hãy trông trừng hắn giúp ta, hắn rất thông minh và cứng cỏi, Chỉ có điều...hơi biến thái một chút thôi!"
"Hơi biến thái?... là sao ạ thưa Cung chủ." Thiên An hỏi.
"Ngươi cứ gặp hắn rồi sẽ biết."
Sáng hôm sau, tên gia nô dẫn Hùng đến một khu đặc biệt. Tách biệt với phần còn lại của Vũ Văn phủ, khi đến nơi thì Thiên An đã đến từ lúc nào. Hùng bước đến vẫy tay : "Tiểu thư Thiên An! Ta đến rồi đây."
Thiên An đưa mắt nhìn Hùng nhẹ nhàng đáp: "Hắc Hùng! Ngươi có vẻ thích ngủ nướng?"
Hùng gãi đầu cười :" hì hì! Tại tối qua bận tu luyện....à không! Bận nhiều việc nên thức khuya."
Nơi này có một phòng ngủ, 2 chiếc giường nên hắn và nàng ở chung. Hùng thì khỏi nói, hắn mừng ra mặt khi được ở cùng mỹ nhân nhưng vẫn ra vẻ chín chắn hỏi nàng :
" Vậy có bất tiện quá không! Hay để ta kêu người xắp xếp thêm một phòng?"
Thiên An hồn nhiên trả lời : "Ta là nữ nhân còn chẳng thấy bất tiện! Huống chi nam nhân như ngươi."
"Ách!!! Tính cách cá tính mạnh mẽ, ta thích!!" Hùng nghĩ thầm.
Từ đằng xa có một thanh niên bước tới, lịch sự chào hỏi 2 người :
"2 vị có phải Hắc Hùng và Thiên An?"
Hùng và Thiên An cùng gật đầu, trong lòng tự hỏi không biết người này là ai?
Không để 2 người kịp hỏi, thanh niên kia nói tiếp : "Ta tên Điền Đô! Là thị vệ ở đây. Thấy 2 vị một trẻ tuổi mà khí chất bất phàm, một tuyệt sắc giai nhân thành một cặp nên ngưỡng mộ đến chào hỏi thôi."
Hùng thấy tên này khen mình khí chất bất phàm thì phổng mũi cười, còn Thiên An nhẹ cúi đầu : "Điền huynh quá khen rồi!"
"Ta có việc đi trước! 2 người cần giúp gì có thể tìm ta." Nói xong Điền Đô rời đi.
"Vậy chúng ta bắt đầu chứ!" Thiên An hỏi.
"Ta...ta còn thiếu sót nhiều kinh nghiệm thực chiến, xin hãy chỉ giáo!" Hùng thú nhận khả năng của mình.
"Được! Vậy thử luôn bây giờ xem trình độ của ngươi đến đâu."
Nói xong nàng vận linh lực lao về phía Hùng rất nhanh. Hùng có thể nhìn thấy nhưng không thể tránh né, đưa tay ra đỡ một chưởng của Thiên An khiến hắn lùi chục bước. Cảm giác đau ở điểm tiếp xúc với tay của Thiên An.
"Nàng là Đấu úy cấp 1, linh lực hệ phong!" Hùng nhận được thông tin từ Tiểu Bảo. Hùng mới phát hiện ra là Tiểu Bảo có thể đo được linh lực kẻ khác một cách chính xác. Chênh nhau 5 cấp, thực sự khó cho Hùng. Nàng liên tục tấn công với tốc độ nhanh, lúc ẩn lúc hiện tựa như một cơn gió. Hùng đưa mắt theo nhưng không bắt kịp tốc độ của nàng, chợt nàng xuất hiện ngay sau Hùng vỗ lên vai hắn một cái. Hùng giật mình quay lại đưa tay lên định tóm lấy tay nàng thì Thiên An đã rất nhanh di chuyển sang trái hắn dùng chân đá vào chân Hùng khiến hắn khụy xuống, Hùng dùng lực vào chân, quẹt một đường vòng cung dưới đất nhằm đá trúng chân nàng khiến nàng mất thăng bằng để phản đòn nhưng nàng đã nhảy lên cao rồi lao xuống dang 2 tay ra tạo một luồng gió làm cát bụi mịt mù.
Với khứu giác nhạy bén của mình, Hùng có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng khi cơn gió bao quanh hắn.
Thiên An như muốn trêu đùa Hùng, chỉ vỗ nhẹ vào người chứ không đả thương hắn.
Nhưng thế là đã đủ để bắt đầu cuộc huấn luyện, nàng mượn lực gió từ linh lực tụ lại dưới chân như một đòn bẩy, đạp đất lao về phía Hùng định một đòn đo ván hắn.
Còn lý do nữa là nàng đã kiệt sức khi tạo ra cơn gió quá lâu so với mức quy định.
Hùng đang nhắm mắt cảm nhận mùi hương xung quanh, gió khiến cát bụi mù mịt. Chợt mùi hương ấy như tụ lại và đang tiến về phía hắn, trong đầu Hùng như vẽ ra một tấm bản đồ. Mùi hương kia như những làn khói trắng mờ mờ ảo ảo bay xung quanh và nơi làn khói tụ lại có hình dáng hư ảo của một thiếu nữ. Hùng đã xác định được vị chính của Thiên An, vận linh lực ở chân tạo đòn bẩy phóng về phía nàng đang lao đến.
Một phần vì không phòng ngự, một phần có vẻ như cố tình, nàng xoay người về phía hắn. Hùng đang tung đấm lập tức hủy chiêu rồi đưa tay ra đỡ vào eo nàng, nàng vịn tay vào cổ hắn. 4 mắt lại nhìn nhau, nhìn 2 người chẳng khác gì đang trong tư thế khiêu vũ.
Nàng như lạc vào đôi mắt đen của hắn, đôi mắt tuy dâm tà xảo trá nhưng toát ra vẻ ấm áp chân thành. Đang bay bổng thì chợt Hùng khẽ hỏi làm nàng tỉnh mộng :
"Thiên An tiểu thư cố tình đúng không?"
Bị phát hiện sơ hở. Thiên An vội đẩy Hùng ra, xoay người đi trả lời : " có thể đoán đúng hướng di chuyển của ta! Cũng xem như ngươi lợi hại."
"Cô vẫn chưa trả lời ta!" Hùng hỏi lại. Hắn không nghĩ Đấu úy cấp 1 lại có thể dễ dàng bị hắn đoán đúng hướng được. Có thể là Hùng mạnh nhưng cũng có thể là do nàng cố tình.
"Thì...ta chỉ sơ xuất chút thôi! Không thì thử lại lần nữa, ta sẽ hạ gục ngươi chỉ với một đòn." Thiên An nhìn Hùng, ánh mắt khiêu khích nhưng cũng rất dễ thương.
"Được thôi! Nhưng lần này ta cũng sẽ dùng hết sức." Hùng vào tư thế, đôi mắt chằm chằm nhìn nàng như muốn hiếp dâm tại chỗ, đạp đất phóng tới tung một chưởng về phía Thiên An.
Nàng vẫn đứng đó, chỉ lách người một cái đã tránh được đòn tấn công của Hùng. Sau đó dùng 2 ngón tay ấn mạnh vào bụng hắn, Hùng bất ngờ về tốc độ của nàng, nhanh hơn lúc nãy rất nhiều. Nhưng Hùng đã kịp dùng tay chặn đòn đánh của nàng nhưng hắn vẫn lùi vài bước.
"Rất tốt! Ngươi tiến bộ nhanh lắm!" Thiên An khích lệ, nàng nói tiếp : "Cứ đà này thì một tuần nữa là đủ để chúng ta chiến thắng vòng 1."
Một tuần sau....
Hùng đứng giữa bãi cỏ của khu cách ly, nhắm mắt lặng im cảm nhận xung quanh.
Một khúc gỗ bay về phía Hùng, hắn lùi lại né tránh. Một cái khác lao đến từ phía sau, Hùng đưa tay chụp lấy nó rồi ném về bên tay phải hắn nơi có một khúc gỗ khác bay đến. 2 khúc gỗ va đập rồi văng xang 2 bên.
Tiếng vỗ tay phát ra từ phía Thiên An, nàng là người đã ném những khúc gỗ. Nàng tiến lại phía Hùng nói :
"ngươi làm ta bất ngờ đấy! Chỉ trong một tuần đã tiến bộ vậy rồi!!"
Hùng mở mắt, thấy Thiên An đến thì cũng tiến về phía nàng.
"Thiên An tiểu thư quá khen rồi." Hùng vừa nói vừa nằm xuống bãi cỏ xanh thả lỏng.
Thiên An cũng nằm theo, Hùng hơi bất ngờ đưa cánh tay ra ngay dưới đầu nàng khi nàng vừa định đặt đầu xuống. Nàng còn bất ngờ hơn nhưng vẫn để im như vậy, nhẹ nhàng đặt đầu lên tay Hùng.
Thấy nàng như vậy Hùng rất thích, hỏi nàng : "Thiên An tiểu thư? Cô có biết cha mẹ mình là ai không?"
"Sao ngươi lại hỏi vậy? Đương nhiên là biết rồi!!" Thiên An trả lời.
"Ta thì không! Không biết có cha mẹ sẽ như thế nào nhỉ?" Hùng nhìn lên bầu trời xanh hỏi tiếp.
Thiên An đã hiểu, nàng vội ấp úng : " Xin... lỗi! Ta không biết ngươi không có cha mẹ."
"Ta đã tự hứa với lòng mình! Sẽ phải thật mạnh mẽ để bảo vệ những người ta yêu thương.Và chính tay ta sẽ hạ bất kì kẻ nào làm hại họ, cô tin ta chứ?"
"Ta...ta tin ngươi!" Nàng khẽ nói.
"Cảm ơn cô, đã tin một người xa lạ như ta." rồi Hùng lấy trong áo ra một chiếc Vòng tay được đan bằng cỏ và hoa đưa lên trước mặt nàng rồi nói : "vậy thì đây sẽ là tín vật để cô giữ lời hứa!"
Thiên An nhìn chiếc vòng trước mặt, được đan rất tỉ mỉ bằng cỏ dại, cài thêm vài bông hoa trắng nhỏ. Nàng đưa tay nhận lấy nó ngắm nghía, miệng khen Hùng:
"Ngươi thật khéo tay! Có thể dạy ta làm được không?"
"Được chứ! Khi cuộc thi kết thúc, ta sẽ dạy cô."
Thiên An mỉm cười nhẹ nhàng rồi nhắm mắt lại tận hưởng không khí trong lành. Hùng cũng vậy và cả 2 thiếp đi từ lúc nào không hay.
Tại Vũ Văn Gia, hàng trăm người đang xếp hàng chờ đến lượt đăng kí trước cổng. Những kẻ sau khi hoàn thành thủ tục có thể vào trong. Hùng để ý đa số toàn là thanh thiếu niên, duy nhất chỉ có một cô gái đăng kí kiến Hùng để ý.
Người làm thủ tục đăng kí là một gã trung niên cao lớn, gọi to : "Người tiếp theo!"
Cô gái đó bước đến trước mặt gã rồi bí mật đưa cho hắn một thứ gì đó rồi vào trong mà không cần đăng kí, mọi người đều không chú ý đến hành động của cô gái ngoại trừ Hùng. Với đôi mắt của Long Tộc thì Hùng có thị giác vượt xa người thường, nhưng hắn vẫn không biết thứ đó là gì.
"Người tiếp theo!" Gã lại nói to.
Lần này đến Hùng, hắn bước đến trước mặt gã. Gã nhìn Hùng vừa hỏi một cách cộc lốc vừa ghi chép.
"Tên gì?Bao tuổi?"
Hùng nhướng mày trước thái độ nói chuyện của gã nhưng cố nhịn, bình thản trả lời : "ta tên Hắc Hùng. 12 tuổi."
"Tốt! Đưa 500 nghìn đây rồi vào trong." Gã ung dung nói.
"Gì mà đắt khét lẹt vậy?" Hùng nhăn nhó.
"Không có thì không được vào."
"Giảm giá chút đi!" Hùng năn nỉ.
"Không đưa thì cút để ta làm việc!" Gã gắt gỏng rồi vẫy tay ra hiệu cho tay sai : " tóm cổ thằng này tống ra ngoài cho ta."
"Ấy ấy... ta đưa!" Hùng cúi đầu nói vẻ mặt cười cười nhìn rất đáng khinh móc trong túi ra 500 nghìn đưa cho gã, tay vẫn cố giữ chặt tờ tiền mãi mới chịu buông. Có vài người to nhỏ xì xầm :
" 500 nghìn cũng cò cưa, đúng là kẹt xỉ."
"Ngươi thì khác gì! Vay tiền ta để đăng kí nhớ trả nhé!"
"Ách!!!"
Xong xuôi, Hùng bước qua cổng Vũ Văn Gia tiến vào trong. Một nơi xoa hoa lộng lẫy mà chỉ những danh gia vọng tộc mới dám ở. Nhưng vì trên thông báo có ghi sẽ bao ăn bao ở cho các thí sinh tham gia nên Hùng mới đăng kí. 500 nghìn vừa nãy dùng là số tiền cuối cùng trong người Hùng, thực ra cục vào nhỏ vào Hùng có được là nhặt ở vết nứt nơi mà hắn tìm thấy con dao cùn được Tiểu Bảo gọi là Thần Khí. Và đó là cục duy nhất, vì muốn ra oai nên đã dùng và giờ trắng tay.
Đang ngắm nghía kiến trúc thì có một người ăn mặc như gia nô đi đến cúi đầu chào hỏi : " mời tiểu huynh đệ đi theo tiểu nhân."
"Ấy không cần xưng hô kì như vậy đâu!"
Hùng áy láy nói, hắn không thích kiểu xưng hô như vậy vì hắn đã từng sống ở một thế giới bình đẳng vai vế.
"Đó là quy định ở đây rồi ạ! Mời ngài theo tôi về phòng nghỉ ngơi."
Hùng lắc đầu thở dài rồi đi theo gia nô về phòng mình. Đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về cô gái trong quán trọ và cô gái vừa gặp ngoài cổng, cả 2 đều rất xinh đẹp tuy trang điểm và ăn mặc có khác nhau nhưng lại có nét rất giống nhau, không biết cùng là một người hay là sinh đôi?
Về đến phòng mình, gia nô chào Hùng rồi ra ngoài. Hùng ngả người nằm lên giường
"Chà! Đệm thật êm ái, như có cảm giác chìm vào nó vậy!" Hùng cảm thán.
"Phòng đúng như phòng vip vậy, sang trọng vờ lờ."
Hùng ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, trước mặt là một viên Thú hồn bay lơ lửng đang bị hắn hấp thụ.
"Công pháp thật lợi hại! Ta có thể cảm nhận rõ ràng khả năng hấp thụ của tăng lên nhiều mặc dù Hấp Tinh Chi Lực vẫn cấp 0."
Tiểu Bảo trả lời: " Đúng vậy! Nó sẽ giúp ngươi tu luyện nhanh hơn. Nhưng hãy lưu ý , cấp bậc không đánh giá toàn bộ sức mạnh của một người mà nó còn dựa vào thực lực chính bản thân ngươi, cần phải cọ sát với kẻ khác để cải thiện thêm kĩ năng chiến đấu và phản xạ, chỉ khỏe thôi là không đủ."
Hùng tiếp tục hấp thụ viên thú hồn rồi đến khi xong việc hắn gọi gia nô mang đồ ăn lên, ăn uống xong xuôi lăn ra ngủ đến sáng hôm sau.
"Tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy!"
Hùng mơ hồ tỉnh lại vì tiếng gọi, trước mặt là tên gia nô hôm qua. Hùng dụi mắt ngồi dậy hỏi : " Có chuyện gì vậy?"
"Mau theo tiểu nhân đến đại điện để bốc bảng thi đấu kẻo muộn giờ."
"Bỏ mẹ rồi!!" Hùng hớt hải vệ sinh cá nhân, mặc quần áo rồi theo tên gia nô đến đại điện.
Vũ Văn Gia quả thật rộng lớn, tuy chưa được vào cung lần nào nhưng Hùng có cảm giác nơi này to lớn như cung điện của vua chúa vậy. Đi khoảng 15 phút thì đến đại điện của Vũ Văn Gia, to lớn, nguy nga tráng lệ, trang trí tinh xỏa màu xanh lam là chủ đạo. Ở đây rất nhiều những thí sinh đã đến đông đủ để bốc số chia bảng, chủ quầy gọi to :
"còn ai nữa không, vẫn còn một phiếu này. Ta nhớ là đủ chứ nhỉ sao lại thừa được."
"Còn ta nữa!!!" Hùng hớt hải chạy đến.làm mọi người chú ý, hắn gãi đầu rồi tiến đến bốc thẻ cuối cùng.
Mở ra xem có số 13 rồi đưa cho chủ quầy.
Chủ quầy dùng cây gậy bằng gỗ ghõ vào chiếc chiêng bên cạnh một cái "koong" rồi nói : "thí sinh cuối cùng Hắc Hùng số 13."
Cả bọn "ồ" lên, vài người nhìn Hùng nói : "số 13 kìa tên này hên quá được ghép đôi với tiểu thư Thiên An."
"Ghép đôi? Thiên An?" Hùng chố mắt khó hiểu nói.
Chủ quầy giải thích : Do ngươi đến muộn lên chưa nghe thể lệ thi đấu, để ta nói lại cho mà nghe.
Có 3 vòng thi, vòng một mỗi thí sinh sẽ bốc số để ghép cặp với nhau. 2 thí sinh có tổng số bằng 20 sẽ là một cặp và sẽ có một khoáng huấn luyện đặc biệt một tuần để thi đấu. Những người bị loại sẽ được ở lại xem 20 thí sinh thi đấu với vinh dự là khách vip của Vũ Văn gia. Cậu rất may mắn vì là người cuối cùng được đi tiếp đấy.
"Đù mé! Tý thì khỏi thi." Hùng vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
Ở phía xa xa một nhóm thiếu nữ từ 15- 17 tuổi nãy giờ đã chú ý đến Hùng.
"Tên nhóc mới đến nhìn cũng khá đó chứ! Nhưng có vẻ ít tuổi."
Một cô tiếp lời : "Nhưng sao hắn để tóc kì lạ quá vậy? Lại còn có sợi dây buộc nữa chứ? Đúng là kì quái mà!"
Mái tóc của Hùng cũng khá bình thường, điều khiến các cô gái chú ý là tóc hắn tết đuôi sam ở phía sau gáy dài chừng 10cm, chỉ nhỏ bằng một cây đũa ,ở cuối đuôi sam còn buộc một sợi dây màu xanh lục.
Khi đi cắt tóc Hùng nhắc nhở chủ quán không được cắt phần đuôi sam mà chỉ tỉa gọn gàng lại.
Đó là một kỉ niệm mà hắn mãi sẽ không quên giữa hắn và nàng.
Đám nữ tử vẫn bàn tán xôn xao
"Nhưng dù mái tóc có kì lạ nhưng vẫn rất đẹp trai!!! Ôi ta cũng muốn tuyển phi công!!" Một cô xuýt xoa.
"Thôi thôi! Tém tém lại dùm cái đi má!"
Rồi từ sau Hùng xuất hiện một cô gái xinh đẹp tiến về phía Hùng đang đứng, vẻ mặt có chút lạnh nhưng vẫn lộ nét tinh nghịch, nàng nhẹ nhàng hỏi :
"Ngươi...ngươi là Hắc Hùng sao?"
Hùng không hề biết cô gái xuất hiện sau lưng mình vì hắn không đề phòng, khi nghe giọng nói trong trẻo ngọt ngào thì quay đầu lại.
4 mắt chạm nhau, hắn chỉ đứng chưa đến tai nàng. Thấy trước mặt là một mỹ nhân nhưng điều làm Hùng ngạc nhiên hơn là nàng chính là cô gái mà hắn gặp ở cổng và rất giống cô gái đưa đồ cho hắn trong quán trọ.
Thấy Hùng không nói gì mà cứ nhìn mình bằng ánh mắt có chút tà dâm thì nàng tức giận, nhưng không thể hiện ra bên ngoài định hỏi lại lần nữa thì Hùng trả lời :
"Phải...ta là Hắc Hùng! Cô biết ta sao?"
"Không biết! Nhưng ngươi và ta sẽ thành một cặp!" rồi cô đưa ra tờ phiếu số 7 cho Hùng xem.
Mấy gã thanh niên đứng đó tỏ ra ghen tỵ nói :
"Thằng kia ăn gì mà đỏ thế? Được cặp cùng mỹ nữ duy nhất trong 20 người đi tiếp."
"Người đời nói cấm có sai! Hay không bằng hên hazzzz!"
"Chẳng lẽ nàng là tiểu thư Thiên An mà mọi người vừa nhắc?" Hùng nghĩ thầm.
Hùng hí hửng mừng thầm trong bụng :
"Số mình hên thật! Toàn được gặp gái xinh."
Thiên An lại bắt gặp ánh mắt của Hùng nhìn nàng. Tuy hơi đỏ mặt như vẫn lạnh lùng nói : "sau khi xong việc ở đây ra Trang hoa viên gặp ta!"
Chủ quầy lại gõ chiêng một cái "koong" rồi bước lên bục cao nói :
"Các thí sinh chú ý! Những người cặp với nhau ngay ngày mai sẽ chuyển đến một khu riêng để tự tập luyện và chỉ dạy nhau trong vòng một tuần. Để cho cuộc tỷ võ tổ chức cuối tuần sau, vòng một mang tên Tự giác xin được phép bắt đầu."
Mọi người ồ lên nhìn Hùng
"Số hưởng ghê! Được ở cùng mỹ nữ."
"Mẹ nó! Mặt thằng này dâm lắm! Không khéo lại làm phiền tiểu thư Thiên An lúc tập luyện mất thôi."
Mọi người mau chóng rời đi, Hùng cũng rời đi. Trên đường tìm đến Trang hoa viên, Hùng vẫn không ngừng nghĩ về Thiên An.
"Chẳng lẽ cô gái đưa bộ đồ cho mình là nàng sao?"
Hùng trầm tư xuy nghĩ một lúc thì tới Trang hoa viên, một vườn hoa rộng lớn với những con suối nhân tạo tuyệt đẹp quanh co uốn lượn, mùi hương hoa bay khắp nơi.
Thiên An đã ở đó, nàng đưa mắt nhìn về phía vườn hoa. Dáng vẻ nhẹ nhàng thanh khiết.
Hùng tiến đến gần rồi đưa tay lên bịt miệng trả vờ ho
"Àh hừm!!"
Thiên An quay lại, Hùng đứng ngay sát nàng, mặt kề mặt.
"Ui da!"
Hùng ăn nguyên cái tát vào mặt, đau điếng ôm mặt. Thiên An biết cái tát của mình không mạnh đến nỗi phải làm điệu bộ đó, quay mặt đi nói : "Tại ngươi đứng gần quá."
Hùng biết trả vờ không thành công liền thôi điệu bộ đó, đứng thẳng lên hỏi :
Cô hẹn ta ra đây có việc gì?"
Thiên An lấy ra một chiếc khăn tay màu xanh lục có thêu hình hoa thạch lan đưa cho Hùng. Nhận lấy chiếc khăn, Hùng rất dễ nhận ra đây là của Ngọc Lan, liền hỏi nàng :
"Ở đâu mà cô có cái này?"
"Là một người đưa cho ta nhờ chuyển cho ngươi, người đó bảo ngươi đừng lo lắng, hãy cố rèn luyện bản thân rồi sẽ có ngày gặp lại."
Hùng rất nhớ Ngọc Lan, nàng như người mẹ của hắn, cũng như nương tử của hắn. Tình cảm hắn dành cho nàng là từ tận trái tim, chưa lúc nào Hùng nghĩ lại phải chia ly với nàng.
Nhưng có điều! Hùng sực nhớ ra lời Tiểu Bảo từng nhắc :
"Bảo vệ nàng cũng là bảo vệ chính ngươi, bảo vệ tương lai của thế giới này."
Hùng lại càng thêm quyết tâm sẽ có một ngày hắn đứng trên tất cả để hiên ngang chứng minh cho nàng rằng hắn có thể bảo vệ nàng.
Thiên An thấy Hùng cầm khăn tay, suy tư nghĩ ngợi thì nàng cất tiếng : " Có vẻ người đó rất quan trọng với ngươi".
"Đúng vậy! Cô ấy như là mẹ như là .... À mà thôi! Ta có việc phải đi trước. Hẹn mai gặp lại". Hùng chào Thiên An rồi rời đi.
Thiên An lúc sau cũng rời đi, nàng có ấn tượng khá tốt về Hùng. Nhưng mà hành động vs cách nói chuyện vừa trưởng thành lại vừa gian gian của hắn mới là điều mà nàng chú ý, nhớ lại lời người đó đã nhờ nàng :
"Ngươi hãy trông trừng hắn giúp ta, hắn rất thông minh và cứng cỏi, Chỉ có điều...hơi biến thái một chút thôi!"
"Hơi biến thái?... là sao ạ thưa Cung chủ." Thiên An hỏi.
"Ngươi cứ gặp hắn rồi sẽ biết."
Sáng hôm sau, tên gia nô dẫn Hùng đến một khu đặc biệt. Tách biệt với phần còn lại của Vũ Văn phủ, khi đến nơi thì Thiên An đã đến từ lúc nào. Hùng bước đến vẫy tay : "Tiểu thư Thiên An! Ta đến rồi đây."
Thiên An đưa mắt nhìn Hùng nhẹ nhàng đáp: "Hắc Hùng! Ngươi có vẻ thích ngủ nướng?"
Hùng gãi đầu cười :" hì hì! Tại tối qua bận tu luyện....à không! Bận nhiều việc nên thức khuya."
Nơi này có một phòng ngủ, 2 chiếc giường nên hắn và nàng ở chung. Hùng thì khỏi nói, hắn mừng ra mặt khi được ở cùng mỹ nhân nhưng vẫn ra vẻ chín chắn hỏi nàng :
" Vậy có bất tiện quá không! Hay để ta kêu người xắp xếp thêm một phòng?"
Thiên An hồn nhiên trả lời : "Ta là nữ nhân còn chẳng thấy bất tiện! Huống chi nam nhân như ngươi."
"Ách!!! Tính cách cá tính mạnh mẽ, ta thích!!" Hùng nghĩ thầm.
Từ đằng xa có một thanh niên bước tới, lịch sự chào hỏi 2 người :
"2 vị có phải Hắc Hùng và Thiên An?"
Hùng và Thiên An cùng gật đầu, trong lòng tự hỏi không biết người này là ai?
Không để 2 người kịp hỏi, thanh niên kia nói tiếp : "Ta tên Điền Đô! Là thị vệ ở đây. Thấy 2 vị một trẻ tuổi mà khí chất bất phàm, một tuyệt sắc giai nhân thành một cặp nên ngưỡng mộ đến chào hỏi thôi."
Hùng thấy tên này khen mình khí chất bất phàm thì phổng mũi cười, còn Thiên An nhẹ cúi đầu : "Điền huynh quá khen rồi!"
"Ta có việc đi trước! 2 người cần giúp gì có thể tìm ta." Nói xong Điền Đô rời đi.
"Vậy chúng ta bắt đầu chứ!" Thiên An hỏi.
"Ta...ta còn thiếu sót nhiều kinh nghiệm thực chiến, xin hãy chỉ giáo!" Hùng thú nhận khả năng của mình.
"Được! Vậy thử luôn bây giờ xem trình độ của ngươi đến đâu."
Nói xong nàng vận linh lực lao về phía Hùng rất nhanh. Hùng có thể nhìn thấy nhưng không thể tránh né, đưa tay ra đỡ một chưởng của Thiên An khiến hắn lùi chục bước. Cảm giác đau ở điểm tiếp xúc với tay của Thiên An.
"Nàng là Đấu úy cấp 1, linh lực hệ phong!" Hùng nhận được thông tin từ Tiểu Bảo. Hùng mới phát hiện ra là Tiểu Bảo có thể đo được linh lực kẻ khác một cách chính xác. Chênh nhau 5 cấp, thực sự khó cho Hùng. Nàng liên tục tấn công với tốc độ nhanh, lúc ẩn lúc hiện tựa như một cơn gió. Hùng đưa mắt theo nhưng không bắt kịp tốc độ của nàng, chợt nàng xuất hiện ngay sau Hùng vỗ lên vai hắn một cái. Hùng giật mình quay lại đưa tay lên định tóm lấy tay nàng thì Thiên An đã rất nhanh di chuyển sang trái hắn dùng chân đá vào chân Hùng khiến hắn khụy xuống, Hùng dùng lực vào chân, quẹt một đường vòng cung dưới đất nhằm đá trúng chân nàng khiến nàng mất thăng bằng để phản đòn nhưng nàng đã nhảy lên cao rồi lao xuống dang 2 tay ra tạo một luồng gió làm cát bụi mịt mù.
Với khứu giác nhạy bén của mình, Hùng có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng khi cơn gió bao quanh hắn.
Thiên An như muốn trêu đùa Hùng, chỉ vỗ nhẹ vào người chứ không đả thương hắn.
Nhưng thế là đã đủ để bắt đầu cuộc huấn luyện, nàng mượn lực gió từ linh lực tụ lại dưới chân như một đòn bẩy, đạp đất lao về phía Hùng định một đòn đo ván hắn.
Còn lý do nữa là nàng đã kiệt sức khi tạo ra cơn gió quá lâu so với mức quy định.
Hùng đang nhắm mắt cảm nhận mùi hương xung quanh, gió khiến cát bụi mù mịt. Chợt mùi hương ấy như tụ lại và đang tiến về phía hắn, trong đầu Hùng như vẽ ra một tấm bản đồ. Mùi hương kia như những làn khói trắng mờ mờ ảo ảo bay xung quanh và nơi làn khói tụ lại có hình dáng hư ảo của một thiếu nữ. Hùng đã xác định được vị chính của Thiên An, vận linh lực ở chân tạo đòn bẩy phóng về phía nàng đang lao đến.
Một phần vì không phòng ngự, một phần có vẻ như cố tình, nàng xoay người về phía hắn. Hùng đang tung đấm lập tức hủy chiêu rồi đưa tay ra đỡ vào eo nàng, nàng vịn tay vào cổ hắn. 4 mắt lại nhìn nhau, nhìn 2 người chẳng khác gì đang trong tư thế khiêu vũ.
Nàng như lạc vào đôi mắt đen của hắn, đôi mắt tuy dâm tà xảo trá nhưng toát ra vẻ ấm áp chân thành. Đang bay bổng thì chợt Hùng khẽ hỏi làm nàng tỉnh mộng :
"Thiên An tiểu thư cố tình đúng không?"
Bị phát hiện sơ hở. Thiên An vội đẩy Hùng ra, xoay người đi trả lời : " có thể đoán đúng hướng di chuyển của ta! Cũng xem như ngươi lợi hại."
"Cô vẫn chưa trả lời ta!" Hùng hỏi lại. Hắn không nghĩ Đấu úy cấp 1 lại có thể dễ dàng bị hắn đoán đúng hướng được. Có thể là Hùng mạnh nhưng cũng có thể là do nàng cố tình.
"Thì...ta chỉ sơ xuất chút thôi! Không thì thử lại lần nữa, ta sẽ hạ gục ngươi chỉ với một đòn." Thiên An nhìn Hùng, ánh mắt khiêu khích nhưng cũng rất dễ thương.
"Được thôi! Nhưng lần này ta cũng sẽ dùng hết sức." Hùng vào tư thế, đôi mắt chằm chằm nhìn nàng như muốn hiếp dâm tại chỗ, đạp đất phóng tới tung một chưởng về phía Thiên An.
Nàng vẫn đứng đó, chỉ lách người một cái đã tránh được đòn tấn công của Hùng. Sau đó dùng 2 ngón tay ấn mạnh vào bụng hắn, Hùng bất ngờ về tốc độ của nàng, nhanh hơn lúc nãy rất nhiều. Nhưng Hùng đã kịp dùng tay chặn đòn đánh của nàng nhưng hắn vẫn lùi vài bước.
"Rất tốt! Ngươi tiến bộ nhanh lắm!" Thiên An khích lệ, nàng nói tiếp : "Cứ đà này thì một tuần nữa là đủ để chúng ta chiến thắng vòng 1."
Một tuần sau....
Hùng đứng giữa bãi cỏ của khu cách ly, nhắm mắt lặng im cảm nhận xung quanh.
Một khúc gỗ bay về phía Hùng, hắn lùi lại né tránh. Một cái khác lao đến từ phía sau, Hùng đưa tay chụp lấy nó rồi ném về bên tay phải hắn nơi có một khúc gỗ khác bay đến. 2 khúc gỗ va đập rồi văng xang 2 bên.
Tiếng vỗ tay phát ra từ phía Thiên An, nàng là người đã ném những khúc gỗ. Nàng tiến lại phía Hùng nói :
"ngươi làm ta bất ngờ đấy! Chỉ trong một tuần đã tiến bộ vậy rồi!!"
Hùng mở mắt, thấy Thiên An đến thì cũng tiến về phía nàng.
"Thiên An tiểu thư quá khen rồi." Hùng vừa nói vừa nằm xuống bãi cỏ xanh thả lỏng.
Thiên An cũng nằm theo, Hùng hơi bất ngờ đưa cánh tay ra ngay dưới đầu nàng khi nàng vừa định đặt đầu xuống. Nàng còn bất ngờ hơn nhưng vẫn để im như vậy, nhẹ nhàng đặt đầu lên tay Hùng.
Thấy nàng như vậy Hùng rất thích, hỏi nàng : "Thiên An tiểu thư? Cô có biết cha mẹ mình là ai không?"
"Sao ngươi lại hỏi vậy? Đương nhiên là biết rồi!!" Thiên An trả lời.
"Ta thì không! Không biết có cha mẹ sẽ như thế nào nhỉ?" Hùng nhìn lên bầu trời xanh hỏi tiếp.
Thiên An đã hiểu, nàng vội ấp úng : " Xin... lỗi! Ta không biết ngươi không có cha mẹ."
"Ta đã tự hứa với lòng mình! Sẽ phải thật mạnh mẽ để bảo vệ những người ta yêu thương.Và chính tay ta sẽ hạ bất kì kẻ nào làm hại họ, cô tin ta chứ?"
"Ta...ta tin ngươi!" Nàng khẽ nói.
"Cảm ơn cô, đã tin một người xa lạ như ta." rồi Hùng lấy trong áo ra một chiếc Vòng tay được đan bằng cỏ và hoa đưa lên trước mặt nàng rồi nói : "vậy thì đây sẽ là tín vật để cô giữ lời hứa!"
Thiên An nhìn chiếc vòng trước mặt, được đan rất tỉ mỉ bằng cỏ dại, cài thêm vài bông hoa trắng nhỏ. Nàng đưa tay nhận lấy nó ngắm nghía, miệng khen Hùng:
"Ngươi thật khéo tay! Có thể dạy ta làm được không?"
"Được chứ! Khi cuộc thi kết thúc, ta sẽ dạy cô."
Thiên An mỉm cười nhẹ nhàng rồi nhắm mắt lại tận hưởng không khí trong lành. Hùng cũng vậy và cả 2 thiếp đi từ lúc nào không hay.