Loạn Thế Thần Ma

Chương 48 : Tiếng Gầm

Ngày đăng: 00:49 27/06/20

"Ta cần đi kiếm linh dược! Nàng ở lại trông coi yêu nữ này nhé." Hùng giao phó cho Thiên An, hôn lên má nàng một cái rồi vận Thiên hóa phóng vút ra bên ngoài, đâm xuyên qua luồng phong bên ngoài. Luồng phong do Thiên An kích hoạt lại luân chuyển nhẹ nhàng để nấp đi lỗ hổng Hùng vừa tạo ra.
Hồng Tước cũng bay theo nhưng bị Hùng cản lại : " Hồng Tỷ tỷ! Hãy ở lại đây bảo vệ họ nếu có gì xảy ra."
Hồng Tước nhíu mày lắc đầu, Hùng cười khổ năn nỉ : " Xin tỷ đó! Xong vụ này ta sẽ đi chơi riêng với tỷ. Chịu không?"
Hồng Tước liền thay đổi nét mặt, gật đầu mấy cái rồi bay về bảo vệ cho Thiên An. Hùng thở phào rồi cũng vỗ cánh bay đi tìm loại linh thảo đầu tiên cách đây không xa.
Lang thang giữa rừng trong đêm tối, chỉ thằng ngáo ngơ mới làm vậy. Hùng đang hí hoáy đào bới gì đó dưới một gốc cây to, nhổ lên một nhánh rễ cây trắng xóa rồi bỏ vào dỏ thuốc sau lưng. Bỗng nhiên từ phía sau một tiếng gầm gừ sát bên tai.
"Một con Huyết Lang Đấu úy cấp 2?" Hùng nhếch môi cười đểu, khi con Huyết Lang nhảy bổ về phía Hùng thì cũng là lúc nắm tay Hùng bay thẳng vào đầu nó.
Hùng lấy viên thú hồn trong miệng con Huyết lang lên ngắm nghía : " Huyết Linh thú hồn! Công dụng cầm máu và trị thương rất tốt. Sánh sang với sinh mệnh lực!"
Cất viên thú hồn vào nhẫn, Hùng lại tiếp tục lang thang tìm thảo dược. Một lúc sau khi tìm đủ những thứ cần thiết, Hùng trở về trị trấn hoang.
"Thiên An! Ta về rồi." Hùng vừa đáp xuống đất vừa gọi. Đột nhiên phát hiện bức phong mà Thiên An dùng để phòng ngự đã biến mất thì liền đạp cửa xông vào cái RẦM!
Trong phòng tối om, cả Hồng Tước cũng không thấy đâu. Hùng lo lắng cảm nhận xung quanh, dùng khứa giác đánh hơi mùi của nàng.
"Hướng đó!" Hùng chạy theo hướng mà hắn đánh hơi được. Chạy một đoạn thì quay lại chỗ bức tưởng bị thủng mà hắn gặp hồi chiều. Không do dự thêm, hắn vận linh lực phòng ngự xông qua bức tường.
"Ủa!" vừa bước qua bức tường, khung cảnh hoàn toàn thay đổi. Trước mặt Hùng là một nơi như khu cắm trại của quân đội. Rộng lớn và hoang tàn, những tiếng rên rít kinh khủng không ngừng vang vọng trong đêm tối.
Mùi của Thiên An càng lúc càng rõ hơn, biết nàng chỉ ở quanh đây nên Hùng mau chóng đi tìm. Tiểu Bảo vẽ cho Hùng một bản đồ trong đầu, đi theo một đoạn thì phát hiện cả Thiên An và Hồng Tước đang rón rén nhìn về phía xa xa. hùng tiến lại gần thở phào : " Làm ta hết hồn! Còn tưởng các nàng gặp nguy hiểm."
"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi." Thiên An kéo Hùng lại ngồi xuống cạnh nàng rồi chỉ tay về phía trước, nơi mà những tiếng rên rít đang phát ra cùng ánh lửa phập phùng.
Hùng hiểu ý liền im lặng, nheo mắt nhìn về phía xa rồi thấy cảnh tượng kì lạ, một đám người có điệu bộ và hành động giống với yêu nữ mà hắn bắt được đang quỳ rạp xuống trước một cao đài. Trên cao đài, một người không biết là nam hay nữ đeo mặt nạ quỷ dạ xoa. Người phủ y phục lòe loẹt hoa văn. Nhìn rất đồng bóng, ra vẻ uy nghiêm ra lệnh cho đám yêu nhân phía dưới.
"Tối mai! Chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch đột nhập vào Hà Thành. Bọn chúng sẽ không kịp trở tay." giọng nói nửa nam nửa nữ khiến Hùng khó phân biệt.
Sau đó hắn ném một nắm những hạt gì đó xuống bên dưới khiến đám yêu nhân tranh nhau điên cuồng, không ngần ngại cắn xé đối phương. Giống như một bầy dã thú thực thụ, tên đeo mặt lạ thấy vậy cười khoái trí.
Nghe hai chữ Hà Thành thì Thiên An lo lắng hỏi : " Chúng ta có nên báo tin này cho cha biết không!"
"Hà thành có thù oán gì với tên này? Mà sao hai nàng lại đến đây? Yêu nữ kia đâu?" một mớ câu hỏi Hùng phun ra khiến Thiên An bối rối không biết trả lời câu nào trước. hùng kéo nàng rời khỏi đây rồi nói : " Ra khỏi đây rồi nói sau!"
Sau khi ra khỏi lỗ hổng trên bức tường, Hùng nhận ra đây là một linh cảnh. Thảo nào trị trấn la liệt xác chết này lại không ai hay biết về nó.
Thiên An bắt đầu nói : " Khi chàng rời khỏi, yêu nữ kia bỗng nhiên khóc lóc thảm thiết. Ta tháo dẻ trong miệng xem nó nói gì..."
"Nó nói gì?" Hùng thắc mắc.
"Nó nói chàng chính là kẻ đã tàn sát cả thị trấn này cách đây một năm. Nó nhận ra đôi cánh đen trên lưng chàng." Thiên An giải thích mà cứ nhìn chằm chằm Hùng, Hùng toát mồ hôi hột biện minh : " Nàng nhìn ta thế này có giống sát nhân hàng loạt không? Ta còn không nỡ giết một mạng người."
"Ta biết chứ! Ta cũng đối chấp với nó rằng chàng tuyệt đối không làm vậy. Nó bảo chính chàng đã biến số người sống sót còn lại thành dã thú không thể nhìn ánh sáng mặt trời. Nên ngay khi nhìn thấy chàng nó đã hung hăng tấn công."
"Vậy nàng thả nó đi à?" Hùng nhìn thẳng vào mắt Thiên An hỏi.
"Đúng vậy! Một phần vì thương cảm một phần vì nhờ nó mà chúng ta mới phát hiện âm mưu đằng sau của tên đeo mặt nạ. Việc bây giờ là phải báo cho cha biết." Nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nàng, Hùng vội an ủi : " Cha nàng là Đấu Hoàng đó! Hà Thành còn đầy rẫy cao thủ ẩn mình nữa. Lo gì đám tôm tép này!"
Thiên An lắc đầu : " Chàng không biết thôi! Chúng có thể biến người thường thành như chúng chỉ bằng một vết cắn hoặc cào. Nếu chúng tràn vào Hà Thành, người dân sẽ là mục tiêu đầu tiên."
Hùng ớ người! Sao hắn chưa nghĩ qua khả năng này nhỉ? Người dân là điểm yếu lớn nhất. Nếu bọn yêu nhân này lây lan thành số lượng khổng lồ thì không chừng sẽ thành đại họa.
"Hồng Tước! Tỷ dẫn Thiên An quay về Hà Thành. Ta ở đây đối phó với chúng chờ các nàng đem viện binh đến." Hùng nghiêm giọng nói, Thiên An lắc đầu từ chối. Cả Hồng Tước cũng không nghe.
Hùng liền chừng mắt : Các nàng xem lời của ta không ra gì? Được thôi Ta không quản!"
Thái độ tức giận này lần đầu tiên Thiên An và Hồng Tước thấy Hùng bộc lộ. Thường thì hắn sẽ không làm vậy, nhưng bây giờ hắn buộc phải làm vậy.
"Còn không mau đi!" Hùng hằn giọng nói, Thiên An lưỡng lự nhìn hắn, ánh mắt dưng dưng rồi bỏ đi, Hồng Tước cũng bỏ đi theo.
Khi hai nàng đã rời khỏi đây. Kẻ đeo mặt nạ quỷ bước ra khỏi lỗ hổng trên tường, hắn vỗ nhẹ hai tay : " Khá khen cho ngươi! Ngô Thiên Hùng! Thiên tài hàng đầu của Cát Bà Đảo."
"phạm văn Thế, lôi hệ - Đấu Linh cấp 5? Bỏ mẹ rồi!" Hùng hơi run người khi cảm nhận được sức mạnh của tên đeo mặt nạ quỷ. Nhưng vẫn tỏ ra không chút lo lắng đáp : " Có vẻ ta khá nổi tiếng!"
"Haha! Đừng tự đắc ý. Ngươi đối với ta chỉ là con tép thôi!" kẻ đeo mặt nạ quỷ lao đến với tốc độ mà Hùng không nhìn ra. Tung một đấm vào ngực hắn khiến Hùng văng ra chục mét ngay cả khi đã toàn lực phòng ngự.
Hùng gượng dậy, trúng một đòn của kẻ chênh 10 cấp độ thì nếu không phải con ông cháu cha thì sớm vong mạng từ lâu.
"Ngươi...tại sao ngươi làm vậy với thị trấn này?" Hùng ôm ngực đau nhói hỏi.
"Sao ư? Bởi bọn chúng vong ơn. Ta đã giúp chúng chữa bệnh nhưng đổi lại là ánh nhìn miệt thị coi khinh." Hắn vừa nói vừa cởi bỏ mặt nạ. Để lộ ra gương mặt khá anh tuấn một nửa nhưng lại chỉ có một con mắt.
"Ta sinh ra bẩm sinh chỉ một con mắt bên phải. Bị gia đình xa lánh, đám trẻ cùng trang lứa luôn tìm cách đánh hội đồng ta. Chúng nói ta là quái vật...ta thì quá hiền lành. Lại không có ai dựa dẫm nên đành cam chịu. Rồi một ngày kia một chuyện thay đổi, ta vô tình nhặt được một quyển luyện dược. Bẩm sinh thông minh hơn người, ta đã tìm một nơi yên tĩnh để luyện đan và không ngờ thành công. Nhờ đó thực lực tăng mạnh và hành lũ trẻ hay bắt nạt ra bã."
Hùng ngán ngẩm trợn mắt : " Ngươi nói lảm nhảm gì thế? Có liên quan gì đâu."
"Im miệng! Đừng ngắt lời ta." Văn Thế quát lên rồi nói tiếp : " Chuyện lớn đã xảy đến với thị trấn này! Một đại dịch nguy hiểm bùng phát làm cho cơ thể suy nhược không dùng được linh lực, sau đó sẽ chết đi vì kiệt sức. Đến lúc này, đám người coi khinh ta bỗng nhiên cầu cứu ta giúp đỡ vì biết ta là Tam Luyện Dược Sư."
"Ta vì bản tính thương người! Tận tình bào chế thuốc cứu chữa. Tốn bao công sức cuối cùng đã cứu được tất cả mọi người. Nhưng chỉ ngay đêm hôm đó, khi đang ngủ ta bất ngờ bị ám toán bởi chính những kẻ ta vừa cứu. Bọn chúng muốn đoạt cuốn sách luyện dược của ta. Nhưng số ta lớn mạng. Đã không chết lại còn gặp kì ngộ, rồi ta quyết định quay lại đây trả thù. Vốn không thích giết người, ta nghĩ nếu chúng biến thành xấu xí hơn ta thì quả là thú vị. Cho nên như ngươi thấy, còn những xác chết và hài cốt này không phải ta giết mà là chúng tự tàn sát nhau. Đúng là một đám xúc xinh."
"Nói dông dài như vậy! Rốt cuộc vẫn là ngươi hại bọn họ. Sao lại đổ lỗi cho ta?" Hùng nghiến răng, hắn không chịu được sự oan ức.
Văn Thế hừ lạnh, cây giáo trên tay vung lên rồi lao thẳng về phía Hùng. Lần này, Hùng dùng Huyền Thuyết trọng kiếm đỡ được mặc dù vẫn bị đẩy văng ra xa đập người vào một ngôi nhà khiến nó sộp đổ.
"Đáng tiếc cho một thiên tài! Thay vì giết ngươi chi bằng biến ngươi thành như bọn chúng để gia tăng lực lượng của ta!" Văn Thế vác cây giáo tiến về phía ngôi nhà đổ nát. Mặt hắn hiện lên nét tàn nhẫn vô đạo.
"Tên này quá mạnh! Ta không thể đối đầu trực diện!" Hùng nghĩ thầm, đẩy lớp gạch đá đang đè trên người xuống sau đó bỏ chạy.
"Chạy? Ngươi chạy nổi sao?" Văn Thế tức tốc đuổi theo. Đúng lúc đó, trên trời bỗng xuất hiện một khe nứt không gian.
Tề Thiên cùng Tề Minh vừa đặt chân đến trị trấn hoang, thấy khung cảnh hoang tàn chết tróc.
"Sư phụ! Đã xảy ra chuyện gì ở đây vậy?" Tề Thiên thắc mắc, vừa đi vừa đề cao cảnh giác.
Lão khỉ già vuốt râu trầm ngâm một lúc :
" Có thể là một vụ thảm sát! Cũng có thể là ảo cảnh do ai đó tạo ra."
"Ảo cảnh?" Tề Thiên tròn mắt, Tề Minh thì như cảm nhận được điều gì, vội nhảy lên nóc nhà quan sát. Thấy vậy Tề Thiên cũng chăm chú quan sát xung quanh.
Tiếng động kì lạ phát ra từ khắp nơi, giống như hàng trăm bước chân đang ào ào chạy. Cộng thêm tiếng gầm gừ ghê rợn.
Tề Thiên hí hửng : "Được động tay động chân rồi!"
Vừa dứt câu, hàng ngàn yêu nhân với dáng vẻ dư dã thú ồ ạt lao tới tấn công hắn.
Tề Minh tụ một quả cầu ánh sáng trong lòng bàn tay, quả cầu phóng ra một tia sáng mạnh mẽ về phía đám yêu nhân đang ồ ạt lao tới.
Xoẹt!!! Một đường kẻ dài thẳng con đường nơi đám yêu nhân đang lao đến khiến chúng gào lên trong đau đớn rồi bị tia sáng đó nuốt trọn rồi tan thành cát bụi.
"Sư huynh đánh hay lắm! Giờ đến lượt ta." Tề Thiên tụ lôi điện vào tay, dậm chân mạnh xuống đất khiến nó sụp xuống một mảng. Tạo ra một chấn động khắp thị trấn, rồi lao về phía đấm yêu nhân bắt đầu tàn sát. Vì đã được lão sư phụ nhắc nhở nên Tề Thiên rất thận trọng không để trúng đòn của tên yêu nhân nào.
Tề Minh đứng trên nóc nhà, nhìn về phía còn lại của thị trấn thì thấy một lỗ thủng lớn trên tường, đám yêu nhân ồ ạt chui ra từ cái lỗ.
Từ phía sau lưng Tề Minh, hàng trăm cây kiếm ánh sáng xuất hiện làm sáng cả một vùng. Phẩy tay một cái, hàng trăm cây kiếm đồng loạt lao về phía lỗ hổng. Tiếng rên rít đau đớn của lũ yêu nhân khi bị những thanh kiếm ánh sáng đâm xuyên qua người rồi tan thành tro bụi. Nhưng vẫn còn rất nhiều tên khác và chúng vẫn điên cuồng lao đến.
Phía bên kia, Hùng đang co cẳng chạy thì cảm nhận mặt đất rung chuyển rồi lịm đi ngay lập tức. Văn Thế cũng cảm nhận được : " Có kẻ khác ở đây? Mau chóng giải quyết thằng này thôi!"
Hùng bỗng vận Thiên hóa, toàn thân bốc lên ngọn lửa đỏ rực. Huyền Thuyết Trọng Kiếm cũng tỏa ra một ngọn lửa đỏ rực.
"Huyền Thiết Thiên Hỏa Trảm!" Hùng gào to rồi dùng toàn lực chém một đường kiếm mạnh mẽ về phía Văn Thế. Đường kiếm đỏ rực như trăng khuyết lao thẳng về phía hắn với tốc độ kinh hoàng.
Văn Thế cảm nhận được nguy hiểm, vội nhảy sang bên tránh né vì biết không thể cản nổi đòn đánh của Hùng.
Sau khi thoát chết trong gang tấc, Văn Thế còn kinh ngạc hơn khi dọc theo đường bay của nhát kiếm, cây cỏ bị thiêu cháy thành tro.
"Không hổ danh Thiên Tài! Nhưng cũng chỉ có thế!" Văn Thế cười lạnh rồi tạo ra một ngọn giáo khác bằng lôi điện rồi phóng về phía Hùng.
Huyền Thuyết Thiên Hỏa Trảm! Chiêu thức mới mà Hùng vừa mới tạo ra. Dùng Thiên Linh Cầu truyền vào Huyền Thuyết Kiếm. Sau đó vận toàn bộ linh lực Thiên Hỏa bao quanh thanh kiếm để tạo uy lực và tốc độ kinh khủng hơn. Với đòn đánh này, Hùng có thể hạ cả Đấu Linh thượng cấp.
Hùng biết hắn không thể đánh trúng, nhưng vẫn tung đòn nhằm làm phân tâm Văn Thế.
Khi ngọn giáo lôi điện sắp đâm vào ngực hắn, Hùng dùng Huyền Thuyết kiếm chắn trước ngực rồi bị đánh văng ra xa. Lôi điện tan ra làm cả người hắn tê liệt, thấy vậy Văn Thế đắc ý vội dậm chân nhảy lên không trung. Cầm ngọn giáo sáng loáng chĩa thẳng vào người Hùng rít lên : " Mày chết rồi thì tao sẽ hồi sinh mày thành yêu nhân. Một yêu nhân mạnh mẽ."
Hùng đang tê liệt sau khi bị lôi điện giật toàn thân. Hắn đang nằm ngửa lên nhìn ngọn giáo ngày một sát vào đầu hắn.
Bỗng không gian như ngừng trôi, những chiếc lá đang bay bỗng dừng lại giữa không trung. Một quả cầu trắng sáng được bao phủ bởi hàng ngàn cánh hoa đủ màu sắc từ trên trời từ từ hạ xuống ngay sát cạnh Hùng.
Hùng nhận ra mùi hương này, tuy rằng hắn chỉ ngửi duy nhất một lần. Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong quả cầu đang trìu mến nhìn hắn. Miệng hắn mấp máy : " Mẹ!"
"Phải! Là ta đây con trai." Người phụ nữ xinh đẹp mặc bạch y thuần khuyết. Tỏa ra hào quang ấm áp xoa dịu cơn đau trên cơ thể hắn.
"Mẹ đến cứu con ư?" Hùng rưng rưng, nước mắt khẽ lăn trên khuôn mặt tàn tạ vết thương.
Nàng tiến lại sát mép quả cầu trắng, đặt tay lên tấm chắn vô hình nhẹ nhàng nói :
" Không! Ta đến để đánh thức sức mạnh tiềm ẩn của con!"
"Con là con trai của Thiên và Ma. Nhưng cũng là cháu nội của Long. Linh thú có sức mạnh vật lý cường đại nhất thế gian.
hãy cảm nhận sức mạnh cuộn trào trong huyết quản." Nói dứt lời, cả quả cầu và người phụ nữ xinh đẹp đều biến mất.
"Mẹ! Người còn chưa nói rõ."
Bóng hình đó mờ dần rồi mất hút. Cùng lúc đó, thời gian bắt đầu quay trở lại, ngọn giáo của Văn Thế đang lao về phía đầu Hùng, những tia lôi điện bắn ra từng chùm.
"Ta là rồng! Hãy nghĩ như rồng. Rồng sẽ làm gì trong tình cảnh này?" Hùng suy nghĩ, chợt một sức nóng khủng khiếp xuất hiện trong phổi, cổ họng hắn bắt đầu khô rát.
"Phải rồi!" Hùng sáng mắt, hắn có thể ăn lửa, vậy nhả lửa ra ngoài cũng có thể lắm chứ?
Hùng lấy hơi đầy phổi, má hắn phồng ra rồi hiện lên những đường Thiên Hỏa như mạng nhện.
"Long Hống!" Hùng tự nói trong lòng, dùng toàn lực phun ra một ngọn lửa nóng rực về phía Văn Thế đang lao đến.
Long Hống! Hay còn gọi là tiếng gầm của Long. Vang vọng và uy mãnh, làm tất cả sinh vật khác phải khiếp sợ mỗi khi nghe thấy.
Văn Thế vốn nghĩ Hùng sẽ vong mạng dưới ngọn giáo của hắn, nào ngờ tên quái thai này kinh khủng dữ vậy. Khi ngọn lửa bùng lên cũng là lúc Văn Thế lao thẳng vào nó và bị ngọn lửa nuốt trọn.
Tiếng gầm vang vọng làm muông thú xung quanh hoảng sợ. Đám yêu nhân đang tấn công Tề Thiên bỗng nhiên hoảng loạn ôm đầu nằm rạp xuống đất.
"Là Long Hống! Có Long Tộc ở đây." Tề Minh hằn giọng nheo mày nói.
"Tiếng gầm thật kinh khủng! Không biết là kẻ nào?" Tề Thiên nhìn đám yêu nhân hoảng loạn rồi cảm thán.
"Tiếng gầm này không phải rồng bình thường. Thường thì Long Tộc phải Long hóa mới sử dụng được Long Hống. Ta không cảm nhận được Long thể đang Long hóa nào quanh đây." Lão khỉ già vuốt râu nói, ngay cả lão cũng chưa gặp kẻ nào như vậy.