Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 117 : Ngày lễ Nữ thần

Ngày đăng: 03:25 19/04/20


Từ hôm đó trở đi, ngày nào tôi cũng tới nhà Loki thăm hắn. Ngoại trừ hôm tỏ tình với tôi xong Loki có chút buồn bã, ngay hôm sau hắn đã khôi phục hoàn toàn bộ dạng ngày xưa. Mỗi lần tôi hỏi thăm về vết thương, hắn đều đáp một câu duy nhất: “Vết thương bé bằng mắt muỗi ấy, dùng nước rửa mấy lần là được rồi.”



Tôi lại hỏi hắn thế vết thương trên đầu đã hết đau chưa, liệu sau này có để lại sẹo không, hắn nói: “Đàn ông con trai bị sẹo thì đã làm sao?”, khiến tôi dở khóc dở cười.



Thế nhưng đúng như lời Freyr nói, khả năng hồi phục của Loki ngang tầm siêu nhân. Chỉ một tuần sau, hắn lại bắt đầu vào hoàng cung làm việc. Từ khi Shujin nói sẽ ký hiệp thương đình chiến, số lượng Thần tộc Aesir xâm nhập vào lãnh thổ của chúng tôi giảm đi rất nhiều, toàn lãnh thổ cũng được hòa bình hơn xưa không ít. Thế nên, phần tử hiếu chiến chán ngấy việc nội bộ quốc gia như Loki đã bắt đầu làm mấy chuyện hắn căm ghét.



Một hôm, lần đầu tiên tôi tới thăm Loki từ sáng sớm tinh mơ, ai ngờ quản gia lại nói hắn đã tới thần điện Balder rồi. Sau đó ông ấy hỏi có phải tôi sắp vào hoàng cung không, rồi đưa cho tôi một bản kế hoạch luyện kim còn niêm phong, nhờ tôi chuyển cho Loki.



Tôi tới thần điện Balder, loanh quanh một lúc lâu trước đại sảnh mênh mông, phát hiện bên trong điện ngoài mấy gã lính đang đứng canh thì chẳng còn ai khác. Tôi thấy thật quái lạ, đang định trả bản kế hoạch về cho ông quản gia, ai ngờ vừa quay người lại đã chạm mặt Balder.



Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngài ấy – pháp vương của bộ tộc chúng tôi - ở cự ly gần như thế. Balder tuổi còn rất trẻ, mặc một bộ khôi giáp làm từ bạc nguyên chất, mái tóc ngắn màu vàng kim, nhưng da lại nghiêng về sắc đồng, khỏe mạnh, ngũ quan cân đối, nam tính cương nghị, trên mặt có một vết sẹo dài, cộng thêm thân hình cực kỳ to cao cường tráng, hoàn toàn không thấy vẻ non trẻ nào.



“Điện hạ Balder”, tôi có chút mất tự nhiên, hành lễ với hắn.



Balder nhíu mày nhìn tôi: “Sao cô lại tới đây?”



Tôi ngơ ngác nhìn hắn: “Chỗ này cấm vào ạ?”



“Đi theo ta”, Balder xoay người bước đi.



Hắn dẫn tôi ra khỏi thần điện Balder, đi xuyên qua một vườn hoa, tiến vào cung điện Hỏa thần. Trong suốt hành trình, hắn không nói lấy một câu. Tôi chẳng hiểu ra làm sao cả. Lúc bước vào hành lang của cung điện Hỏa thần, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng chuyện trò vọng ra từ một gian phòng nhỏ.



“Thật ra… có đôi khi tôi vẫn nghĩ… Có hay không cũng không quan trọng.”



“Mọi chuyện đều do cậu quyết dịnh, chúng tôi chỉ giúp đỡ cậu thôi. Loki, không phải tôi có ý gì đâu, nhưng cậu làm gì cũng hết sức quyết đoán đến mức đáng sợ, không bao giờ chừa cho bản thân đường lui nào cả, sao gặp chuyện này lại do dự như đàn bà thế?”



“Freyr”, Balder gõ mấy tiếng, sau đó đẩy cửa ra: “Luyện kim thuật sư của các ngươi đâu?”.



Freyr và Loki đồng thời quay đầu lại, thấy tôi đứng sau Balder thì đều ngẩn người. Cùng lúc ấy, Lolo vốn bị tôi nhét trong túi, cuối cùng cũng không thở nổi, giãy giụa bay ra, xẹt qua xẹt lại trên đỉnh đầu Balder.



Ánh mắt của Freyr chuyển từ người tôi sang gương mặt Balder, sau đó lại chuyển từ gương mặt Balder lên đỉnh đầu hắn, nhìn chằm chằm một lúc, vô thức đáp lời: “Chắc bọn họ vẫn đang làm việc…”.



Lolo bắt đầu lượn vòng vòng, cánh đập liên hồi, nghe chừng cu cậu đang vui vẻ lắm. Thế nhưng bay lượn được một lúc, một trận gió lớn thổi qua, mấy cái cánh nhỏ xíu của Lolo bắt đầu run lên trong gió. Nó sụt sịt mũi, lại vỗ cánh mấy cái, lại sụt sịt mũi. Đến lúc này thì cả Loki cũng phải nhìn lên: “Ena… Ta nghĩ, em nên bảo nó xuống đi…”.



“Ena?”, Balder có chút giật mình, quay đầu nhìn tôi, Lolo lại sụt sịt thêm cái nữa.



“Dạ đúng, thưa Điện hạ”, tôi cũng nhìn Lolo.



Balder nhìn theo ánh mắt của chúng tôi, ngửa đầu lên. Đúng lúc này, Lolo không nhịn nổi nữa, hắt xì một cái rõ to. Lửa đỏ rừng rực lại bùng lên, Lolo hắt xì xong cũng thấy hơi xấu hổ, dùng cả bốn cánh mà che cái bụng nho nhỏ của mình, nhăn nhăn nhó nhó. Thế là tôi lại phải đưa tay ra đỡ lấy nhóc.



Nửa phút sau, Balder cầm khăn tay, lau gương mặt đen như đít nồi, đùng đùng bỏ đi.



“Lolo! Từ sáng tới tối, lúc nào cũng gây chuyện, tao đánh chết mày!” Tôi túm Lolo lại, tét vài cái thật mạnh vào mông nó, nó giãy giụa một lúc, sau đó ngã vật ra lòng bàn tay tôi, giả chết.



“Lo… lo?”, Freyr kinh ngạc nhìn tôi.
“Tiểu thư Ena”, lúc này, một vị giám khảo tộc Vanir ngẩng đầu nhìn tôi: “Cô biết cổ ngữ Thần tộc sao?”.



“Tôi chỉ biết sơ sơ. Khúc ca này là do chị tôi dạy khi còn bé.”



Cổ ngữ Thần tộc là ngôn ngữ của Thần tộc trước khi thế giới mới được sinh ra, không phân ra là Vanir hay Aesir. Khi chị dạy cho tôi bài hát này, chị đã từng thủ thỉ, nếu có một ngày chúng ta được nói lại thứ ngôn ngữ ấy, vậy thì chắc chắn đó là ngày hòa bình trở lại.



Vị giám khảo kia gật đầu, mấy vị giám khảo còn lại mới chợt nhớ ra còn cần chấm điểm.



Giám khảo Khổng lồ cho điểm đầu tiên, chín điểm và tám điểm.



Giám khảo Tinh linh cho một điểm chín và một điểm mười.



Giám khảo Người lùn cho một điểm tám và một điểm bảy.



Tốt, năm mươi mốt điểm. Không ngờ tôi lại biểu diễn thành công như thế. Ôm tâm trạng cực kỳ thỏa mãn định xuống phía dưới, tôi lại đột ngột thấy số mười ma pháp hiện lên trên tay một giám khảo tộc Aesir.



Tôi há hốc mồm, may mà chưa kịp thốt ra: “Ông nhìn kỹ giùm cái, tôi là tộc Vanir đấy”. Đương nhiên, không phải một mình tôi kinh ngạc, những người xếp hàng cũng không hiểu ra sao, xì xào bàn tán.



“Cậu xem kỹ lại đi, cô ta là Thần tộc Vanir”, vị giám khảo tộc Aesir còn lại đẩy nhẹ tay của người vừa chấm điểm.



“Tớ biết. Nhưng cậu không thấy bất luận là xét vẻ bề ngoài, khí chất hay giọng hát, cô ta đều hoàn mỹ tới mức không chê vào đâu được sao? Không cho điểm tối đa thì tớ thấy có lỗi với lương tâm mình lắm.”



“Đúng là cô ta rất đẹp, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện chấm điểm cả.”



Thế là tôi lãnh một điểm không.



Nghe được mấy câu đối thoại của hai người đó, suýt nữa thì tôi ngã lăn ra đất. Sống bao nhiêu năm trên đời rồi, thế mà lời nhận xét tốt đẹp nhất tôi từng nghe lại thốt ra từ miệng một Thần tộc Aesir. Có điều, đúng là tộc Aesir rất thích khí chất lạnh lùng, cũng chính là thứ mà Shia gọi là “lầm lì” ấy. Hơn nữa, đối với bọn họ, màu đen là màu cao quý nhất, tóc đen mắt đen có một địa vị vô cùng vững vàng.



Đột nhiên tôi nhớ tới chàng trai mình vừa nhìn thấy ban nãy.



Nhìn về phía bờ sông, nơi người đó vừa đứng đã chẳng còn bóng dáng một ai.



Nhưng chuyện này cũng không còn quan trọng nữa. Tôi chạy tới chỗ Loki, ngẩng mặt cười với hắn: “Thấy sao?”.



“Đẹp lắm”, Loki nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi, giọng nói dịu dàng như nước: “Lúc nào em cũng đẹp”.



Tôi bị hắn nói cho ngượng chín mặt, cúi đầu cười khan: “Tôi ở trên cây chờ anh, anh nhất định phải lên đấy, không lại mất công tôi gân cổ lên hát nãy giờ”.



“Được.”



Tôi quay người bay lên cây. Trong lúc ấy, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.



Những Thần tộc Aesir địa vị tương đối cao đều có mái tóc màu đen, mà sở hữu màu tóc đen thuần túy chỉ có hai người: Hoder và Shujin.