Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 17 : Tấm thiệp mời màu vàng

Ngày đăng: 03:25 19/04/20


Ánh nắng len lỏi qua khe hở trong rừng, thoải mái buông lơi xuống đất. Đi qua một cây cầu đá nhỏ, tôi và Lando một trước một sau tới được đầu nguồn suối Mimir. Tôi ngồi trên tảng đá bên cạnh dòng suối, bắt tay vào công đoạn cuối cùng của việc chế tác ma trượng. Lando thì ngồi nghỉ bên dưới tán cây phía sau tôi.



Có lẽ điều tôi vừa làm thực sự rất thất lễ, cũng khiến Lando khó xử, có điều, tôi không thấy mình sai gì cả. Tuy tôi không nắm rõ lịch sử tình trường của ngài, nhưng nhìn trái nhìn phải nhìn kiểu gì cũng thấy ngài là một người vô cùng từng trải. Nếu lấy thân phận của một người con gái để tiếp cận ngài, tôi biết, sẽ chẳng có lợi gì với bản thân mình.



Shia thường nói, với đàn ông, loại con gái ít hấp dẫn nhất chính là loại ngoan ngoãn dễ bảo, lúc nào cũng sợ bị bỏ rơi, không có lòng tự tin, ngày ngày lo lắng đàn ông sẽ đi mất, còn thích tra hỏi này đó nọ kia. Cô nàng còn có một câu cửa miệng mà ngày nào cũng nhai đi nhai lại như con tằm nằm trong lỗ tai tôi như thế này: “Lời nói của đàn ông, nghe thấy sướng tai là được rồi, nhất định không được để nó trong lòng. Hắn muốn nói những lời ngon ngọt để mê hoặc cậu, vậy cậu cứ nói một câu còn ngọt ngào hơn để mê hoặc lại hắn là được, chờ đến lúc hắn bị cậu làm cho điên đảo rồi thì sẽ chẳng còn hơi sức đâu mà lừa cậu nữa”.



Tôi biết cô ấy nói đúng, nhưng đứng ở góc độ của Lando, trong tình huống ngài ấy có bao nhiêu cô gái yêu thương nhung nhớ, mà ngài chẳng mấy khi cự tuyệt người ta, thì e rằng chẳng có loại con gái nào mà ngài ấy chưa từng gặp qua. Với Lando mà nói, “xử lý” một cô gái cấp bậc như tôi, chắc chắn dễ như làm phép tính 1+1=2 vậy.



Thế nên, hãy cứ như trước đây thôi, chỉ đơn thuần coi ngài như thần tượng là tốt rồi.



Vừa nghĩ vừa làm, không lâu sau công việc chế tác ma trượng đã hoàn thành.



Nhìn thân trượng được ngâm trong nước suối, viên kim cương bằng nước mắt của thần Mặt trăng cực lớn, rồi cả bệ đỡ kim cương màu tuyết trắng, tôi thầm nghĩ, hiện tại, đây đúng là cây ma trượng quý giá nhất trong chín thế giới.



Dùng khăn mềm lau ma trượng, tôi đứng lên, quay đầu lại thì thấy Lando đang say ngủ.



Đầu của ngài hơi nghiêng sang một bên, mái tóc vàng nhạt lòa xòa trước trán như ẩn trong mình tính khí tinh nghịch. Hơi thở của ngài đều đặn, gương mặt giống như một đứa trẻ thơ, e rằng bây giờ lấy dây trói gô lại thì ngài cũng chẳng chút đề phòng.



Đột nhiên bản tính trêu đùa trong tôi trỗi dậy, tôi muốn đi nhặt một cành cỏ dại, chọc chọc ngài một chút xem sao, nhưng cuối cùng tôi vẫn phải kiềm chế. Tôi vừa đứng lên đã thấy từ phía rừng cây có một người cao giọng gọi: “Lando…” Người đó nói bằng ngôn ngữ của Người khổng lồ, tôi nghe mà chẳng hiểu gì.



Lando bỗng nhiên mở mắt: “Có người đang gọi?”.



“A, đúng thế.” Tôi có chút giật mình, đứng tránh sang một bên.



Lando đứng lên, bước nhanh về phía có tiếng gọi. Đó là một nhóm những cô gái khổng lồ mà Lando đã nói chuyện trước lúc đến suối Mimir. Tuy giữa các chủng tộc, con mắt thẩm mỹ có sự khác biệt nhất định, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được, mấy cô gái đó là những người rất đẹp trong thế giới Người khổng lồ.



Chỉ là, rất ít phụ nữ khổng lồ có thiện cảm với Thần tộc. Nguyên nhân rất đơn giản: thứ nhất, con gái Thần tộc đều khá thiên vị đàn ông khổng lồ; thứ hai, phụ nữ khổng lồ rất ít khi thích những chủng tộc khác. Tôi cũng từng cố gắng nghiên cứu vấn đề này, nhưng vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân, vậy mà Shia nói một câu đã trúng ngay trọng điểm: Một gã đàn ông khổng lồ dù khi đứng ở trước mặt phụ nữ khổng lồ, hắn có yếu đuối như thế nào, thì trước mặt phụ nữ Thần tộc hắn cũng vẫn mạnh mẽ như thường. Mà một gã đàn ông Thần tộc, nếu như có thể ứng phó được với phụ nữ khổng lồ, chứng tỏ hắn thực sự rất… Nói xong, cô nàng giơ ngón tay cái lên. Phụ nữ tộc Người khổng lồ vẫn cho rằng phụ nữ Thần tộc chiếm đoạt đàn ông của họ, thế nên từ trước tới nay, họ luôn rất căm ghét chúng tôi.



Tóm lại, Lando cùng với một đám mỹ nữ khổng lồ ngồi nói chuyện phiếm, bộ dạng vô cùng hào hứng. Tôi đứng phía sau ngài, không dưng trở thành kẻ tùy tùng. Có điều, tính tình của tôi khá tốt, cũng đủ kiên trì, nghe bọn họ nói tiếng hươu tiếng vượn cũng không thấy sốt ruột là mấy.



Chỉ là, nói được một lúc, một cô gái trong nhóm đột nhiên dùng cằm hất hất về phía tôi, rồi tôi nghe thấy Lando nói cái gì mà “Ena” với cả “Vanir”, sau đó cô gái kia gật đầu, dùng giọng hài hước nói câu gì đó, khiến cả nhóm đều bật cười vui vẻ.



Cảm giác này cực kỳ khó chịu. Tôi đang định chạy ra chỗ nào đó ngồi chờ, đột nhiên nghe thấy cô gái khổng lồ kia nói một câu bằng thứ tiếng Vanir sứt sẹo: “Gullveig[1] sao rồi?”. Cách phát âm của cô ta rất kỳ quái, những người khác lại cười phá lên.



[1] Gullveig vốn là một nữ thần của tộc Vanir, là một trong những con tin được gửi tới tộc Aesir, nhưng các vị thần Aesir lại nghi ngờ nàng mang ý xấu, nhiều lần dùng giáo, dùng lửa để giết nàng, nhưng nàng đều có thể chết rồi sống lại. Chính vì chuyện này, các vị thần Vanir đã nổi giận và tuyên chiến với các thần Aesir.



Lando suy nghĩ một lúc, rồi tiếp tục nói tiếng của Người khổng lồ. Tôi có nghe được một từ, là “Vanaheim”.



Bọn họ lại nói chuyện thêm một lúc nữa, sau đó Lando quay đầu lại nói với tôi: “Ta cùng với các nàng đây trở về trong thành một chút, cô không về được một mình đâu, cứ ở chỗ này chờ ta”, đi được hai bước, ngài lại quay đầu nói: “Trở về, ta sẽ trả tiền gia công cho cô”.



Tôi còn chưa kịp trả lời, ngài đã đi mất hút.



Thế là tôi lại mốc mặt ngồi bên dòng suối, chán nản chờ đợi suốt ba tiếng đồng hồ.



Ba tiếng sau, Lando trở về, bên cạnh lại có thêm mấy người, cả trai lẫn gái. Ngài cùng những người đó vỗ vai, nắm tay, chào từ biệt. Chờ lâu như vậy, làm sao tôi có thể không khó chịu được, thế mà ngài ấy chẳng thèm nhìn tôi một cái.



Ngài mở cuốn sách ma pháp ra, mang tôi trở về ngọn tháp cao trong hoàng cung Hoenir.



Chúng tôi rời đi chưa lâu, vậy mà cứ có cảm giác đã trôi qua mấy tháng. Chúng tôi từ tòa tháp cao cưỡi rồng bay xuống, lướt qua những tòa nhà được ánh mặt trời nhuộm một màu váng óng kiêu sa.


Bởi vì... chàng trai đó là người tộc Aesir.



Nhưng vài phút sau, suy nghĩ kỹ một chút, tôi lại thấy không đúng. Thần tộc Aesir không thể lẻn vào Vanaheim được. Hơn nữa, Shia lại là một người theo chủ nghĩa yêu nước cực đoan, độ căm thù tộc Aesir của cô nàng tuyệt đối không thể kém tôi. Xác suất xảy ra chuyện này gần như bằng không.



Màu tóc này, ngoài người của Thần tộc Aesir ra, cũng chỉ những người tộc Dawrf mới có thể có thôi. Chẳng lẽ, Shia sau khi đùa với đủ loại chủng tộc, bây giờ lại bắt đầu muốn khiêu chiến với tộc Người lùn sao? Nhưng bởi vì cô nàng từng chê bai tộc Người lùn đủ kiểu trước mặt tôi, bây giờ sợ mất mặt nên mới...



Để đảm bảo an toàn cho tính mạng của bản thân, tôi quyết định sẽ không chọc ngoáy gì vào chuyện này cả.



Vốn định tiếp tục quay về nhà bếp làm đồ ăn, nhưng chân tôi cứ vô thức mà bước xuống dưới lầu.



Lại mở hòm thư ra, bên trong có hai tờ chiêu sinh của Học viện Thủy ma pháp, còn thêm một tờ quảng cáo bảo rằng chỉ cần ba nghìn Vader là có thể mua được một con ngân dực long. Tôi lấy chúng ra, vo viên, rồi ném vào thùng rác.



Nhìn hòm thư trống trơn, tôi thở dài thườn thượt, lại nghe thấy tiếng Shia vang lên bên cạnh: “Mới có ba ngày mà cậu đã hóa thành bà nội trợ mất rồi”.



Tô liếc nhìn hòm thư bằng ánh mắt khinh khỉnh, nói: “Đúng đúng, tớ là bà nội trợ đấy, cậu đã hài lòng chưa?”.



“Tính tình lại còn khó chịu nữa chứ”, cô nàng chậc lưỡi, “Có khách quý tới, cậu xem cậu ăn mặc kiểu gì thế kia?”.



“Chị gái Ena hôm nay còn định làm cơm cho cậu...”



Tôi bực bội quay đầu lại, kinh ngạc thấy Lando đang đứng phía sau Shia.



“Ena, đã lâu không gặp”, Lando nhìn tôi, nở nụ cười.



Tôi khẽ nhếch môi. Shia nhún vai: “Người ta tới xưởng rèn tìm cậu bốn lần, lần nào cũng không thấy người đâu”.



“Cái này... Có ai nói cho tớ biết đâu chứ”, đột nhiên ý thức được bầu không khí giữa hai người họ rất hài hòa, tôi không nhịn được phì cười: “Shia, có phải hôm nay có tin gì tốt không?”.



“Đương nhiên, nhờ phúc của đại nhân Lando, tớ lại được phục chức rồi”, Shia nhướng mày.



“Không, đấy đều là do Ena ra sức giành lại.”



“Tớ không tin Ena lại là người thích đi xen vào mấy chuyện vặt vãnh này.”



“Được rồi, Shia, đừng giả bộ nữa”, tôi vỗ vai cô nàng: “Thật ra là vì tớ đem lọ nước hoa của cậu ném ra ngoài cửa sổ nên cậu mới bị mất việc. Tớ biết mọi chuyện rồi”.



“Đừng có nhắc đến lọ nước hoa với tớ, cứ nhớ tới nó là tớ lại muốn bóp chết cậu”, Shia nghiến răng nghiến lợi, “Cậu có biết không, đấy là lọ nước hoa ‘Người tình của Hoenir’ mà tớ vật vã suốt nửa tháng trời mới nghiên cứu ra. Thế mà cậu dám ném nó đi”.



“Đợi đã...”, tôi giật mình, gằn từng chữ một, “Cái kia... Đấy không phải thứ dung dịch quan trọng cậu cần cho công việc hả?”.



“Dung dịch nào ở đây, đấy là thứ nước hoa mà gã đàn ông nào ngửi thấy cũng phải thần hồn điên đảo.”



Tôi thấy mình có chút đầu váng mắt hoa, chống tay vào tường: “... Nói thế nào thì nói, Lando... cảm ơn ngài”.



“Sao cậu không hỏi vì sao người ta lại cất công đến tận đây?”, Shia trưng ra vẻ mặt chán nản.



“Đúng rồi, hôm nay ngài tới đây để...”



“Muốn mời cô tham gia bữa tiệc sinh nhật của ta”, Lando đưa cho tôi một tấm thiệp màu vàng kim rực rỡ.