Lỗi Hệ Thống Đại Truyện

Chương 1 :

Ngày đăng: 01:38 27/06/20

Ờ ! Trong nhà bếp của một đại gia tộc. Bên cạnh vòi nước là một đống chén bát. Có một tên thiếu niên đang ngồi cọ rửa. Vẻ mặt hắn ủ dột mày chau. Buồn bực than thở.
•Ai da.. Ta thật là số khổ. Là thiếu gia của một gia tộc vậy mà phải ở đây cọ bát.... Nổi đau này hỏi thế gian ai thấu.... ( T_T)
Hắn tên là Lưu Kì.
Kể ra hắn cũng là một người số khổ. Kiếp trước hắn là một sinh viên nghèo. Phải vật vã lăn lộn kiếm sống. Vừa làm vừa học. Ấy vậy mà vào một hôm mưa gió bão bùng. Hắn đã bị một nữ trộm cuồng dâm dùng chim sắt thông tới chết.
Sau cái chết bi thảm. Hắn tỉnh lại và thấy mình trong một thân xác khác. Ở một nơi đầy xa lạ. Cứ tưởng đâu cuộc đời hắn sẽ lật sang một chương mới. Ai mà ngờ đâu cuộc sống trớ trêu. Thân thể này của hắn lại là một tên phế nhân. Mặc dù là một thiếu gia của đại gia tộc nhưng chỉ có danh mà không có phận. Bình thường bị ném vào trong xó bếp rửa chén qua ngày.
•Haizzzz....
Lưu Kỳ nghĩ về số phận mình liền thở dài hùi hụi. Hắn thật muốn khóc. Cảm giác vừa lúc sinh ra ông trời liền muốn trêu đùa hắn. Càng nghĩ càng thấy bất công. Cuối cùng chỉ biết thở dài. Lại tiếp tục cuối đầu lụi hụi cọ bát.
Đang vi vu làm việc thì hắn lỡ tay làm rơi một cái đĩa. Tiếng xoảng lanh lảnh vang lên.
•Thôi.. Bỏ mịa rồi... °_°”’.
Lưu Kỳ vẻ mặt tái mét nhợt. Thầm hô không ổn. Quả nhiên chưa đầy mấy giây sau một tiếng hô giận dữ từ trong nhà bếp phát ra. Chỉ thấy một ả phụ nhân lông mày dựng ngược từ trong bước ra. Vừa trông thấy Lưu Kỳ làm vỡ đĩa, bà ta lập tức hét lớn.
•A da.. Lưu Kỳ.. Đây là lần thứ mấy ngươi làm vỡ bát rồi. Ngươi đúng là đồ vô dụng. Mau thành thật cọ bát cho ta, còn làm vỡ thêm thứ gì nữa thì no đòn với ta...
Bà ta vừa giở giọng đay nghiến vừa xông vào véo tai Lưu Kỳ.
•Ui da... Cái mụ ác phụ này. Mau bỏ ta ra. Ta đường đường là con của gia trưởng. Bà có quy định gì mà động tay động chân với ta...
Lưu Kỳ bị véo tai đau điếng, giống như con mèo bị dẫm đuôi kêu gào la ó.
•Còn giở giọng kêu ta là ác phụ. Thứ phế vật như nngươ thì có thân phận gì chứ. Cha ngươi đã ném ngươi cho ta, ngươi nếu không khôn hồn thì để xem ta có khiến cho ngươi sống không bằng chết hay không..... Mau làm việc cho taaaaaa.............
Ngoại cảnh.
Hồ nước Lâm gia.
•Con bà nó, ta hận cuộc đời.
Lưu Kỳ ngồi bên bờ hồ. Vẻ mặt bi thảm. Một bên tai của hắn bởi vì bị véo mà sưng ù.
•Hức hức... Lão thiên, ông nỡ đối xử với ta như vậy sao. Ta có lỗi gì....
Lưu Kỳ ngửa mặt lên trời kêu gào. Hai hàng lệ bi thương ào ạt tuôn xuống.
Ì đùng...
Trời đang yên lành đột nhiên xuất hiện sấm chớp. Lưu Kỳ bị làm giật mình rụt cổ. Thế nhưng rất nhanh lại Tiếp tục la ó.
•Nói vậy mà ông còn giận dữ với ta. Ông có giỏi thì đánh chết ta đi. Dù sao lão tử cũng đã chết một lần rồi, chết thêm một lần thì đã sao.
Rẹt, rẹt...
Tiếp theo lời nói của hắn là một tia sét xẹt qua hư không. Giống như muốn ứng lời của hắn nên trực tiếp rơi lên đầu hắn. Tia điện mãnh liệt khiến y phục hắn cháy đen, đầu tóc bốc khói. Toàn thân co giật.
•Con mẹ nói. Chơi thật à....
Lưu Kỳ chỉ thốt được một câu rồi ngã ra bất tỉnh.
•Đinh ! Hệ thống tiếp nhận....
Vài giờ sau, một âm thanh kì lạ chợt vang lên làm Lưu Kỳ tỉnh lại. Hắn vẻ mặt mơ hồ, mắt trừ mắt cộng. Tuy nhiên âm thanh kia lại nghe được vô cùng rõ ràng. Giống như phát từ trong đầu của hắn vậy.
•Chuyện gì, hệ thống. Ta đang mơ sao...
Lưu Kỳ nữa tỉnh nữa mê thì thào nói nhỏ.
•Không phải mơ.
Chợt một âm thanh cứng ngắc, máy móc đáp lại lời hắn.
Mí mắt Lưu Kỳ lập tức dựng lên.
•Thật sự là hệ thống. Chẳng lẽ ông trời đã nghe được nỗi lòng của ta...
Lưu Kỳ sung sướng bật dậy. Không quan tâm bộ dạng táo lò của mình mà run rẩy reo lên. Là dân mê truyện, hắn hiểu rất rõ hệ thống có ý nghĩa gì.
•Mở ra hệ thống của ta.
Lưu Kỳ vui mừng ra lệnh.
•Hệ thống đang mở...
Hệ thống âm thanh lạnh lẽo vang lên nhàn nhạt trong đầu hắn. Lưu Kỳ lòng đầy mong chờ. Khóe miệng vẫn không bình tĩnh, tủm tỉm cười.
•Hệ thống lỗi... Rẹt.. Rẹt....
Đến cuối cùng hệ thống chỉ đáp lại hắn một câu.
•Đệch....
Trán Lưu Kỳ chảy một bệch hắc tuyến. Nội tâm hoảng sợ.
•Hệ thống ngươi đùa ta chắc. Còn không mau mở ra.
Lưu Kỳ ôm một chút hi vọng, vội vàng cầu khẩn bốn phương tám hướng.
•Hệ thống lỗi....
Tuy nhiên đáp lại hắn chỉ là một âm thanh vô tình lạnh lẽo.
Bộp bộp...
Lưu Kỳ lảo đảo quỳ xuống. Khóe mắt rưng rưng. Nội tâm bị tuyệt vọng gặm nhấm.
•Ông trời ơi... Ông chơi chết ta rồi....
Nội cảnh.
Hành lang.
Lưu Kỳ như vô hồn thơ thẩn bước đi. Mặt hắn như đưa đám. Nội tâm bi phẫn đến tột độ. Hắn cảm thấy bản thân bị lão thiên gia chơi thảm luôn rồi. Cứ tưởng đâu ban cho hắn một cái hệ thống để đổi đời. Ai mà ngờ được rằng đó lại là một cái hệ thống lỗi.
Hành lang rất nhanh dẫn đến một lối rẽ. Lưu Kỳ vô thức đi sang một hướng. Mắt nhắm mắt mở va phải một người.
•A ui....
Tiếng thiếu nữ kêu lên.
•Nè ! Lưu Kỳ tên chết giẫm nhà ngươi. Mắt mũi để ở đâu vậy hả, đụng vào ta rồi có thấy không.
Nàng ta lập tức gào lên mắng chửi.
•Ta....
Lưu Kỳ giật mình. Hắn lúc này mới nhận ra mình vô ý đụng phải quả ớt nhỏ của Lưu gia. Lưu Nhã Hân.
•Ta, ta cái gì. Hôm nay ngươi thật gan cùng mình. Dám chọc vào ta. Không cho ngươi một bài học ngươi liền không biết ta lợi hại.
Lưu Nhã Hân lồm cồm đứng lên. Phủi phủi y phục mấy cái. Đoạn xoắn tay áo định xông vào.
•Xin lỗi, ta không cố ý. Ta....
Lưu Kỳ đưa tay ra chối. Vẻ mặt sợ hãi. Uy danh của Lưu Nhã Hân trong Lưu gia hắn đã nghe qua.
Chỉ là lúc hắn đưa tay cũng là lúc Lưu Nhã Hân sấn tới. Ta vô tình, nàng cố ý. Hai quả hồng mềm, lão tử chộp một phát.
Bóp, bóp....
Cảm giác thật mềm. Lần đầu được bóp thật khiến đầu óc người ta có chút loạn.
• Đinh ! Bởi vì kí chủ bóp được vếu nữ nhân, hệ thống bắt đầu hồi phục.