Lỗi Hệ Thống Đại Truyện

Chương 6 :

Ngày đăng: 01:38 27/06/20

Lưu Kỳ bấm chọn vào một vật phẩm hình chiếc nhẫn. Bên trên điêu khắc vô số phù văn, lại đính thêm một viên đá huyết sắc thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.
•Thâu Y Giới Chỉ.
Mô tả : là vật do một tượng sư thần giai luyện chế. Có khả năng cách không thu lấy tất cả ngoại trang của người khác.
Lưu Kỳ xem qua thông tin từ hệ thống lập tức há hốc mồm. Đây không phải phàm vật, đây là thần tiên chi bảo a. Cái gì là cách không thu ngoại trang, chính là vẫy tay một cái liền đem người khác lột xạch, dù là y phục hay túi trữ vật đều sẽ bị thu lấy. Hoàn toàn trấn lột tuyệt đối. Hơn nữa nếu dùng với nữ nhân thì....
Nghĩ đến đây lòng Lưu Kỳ lập tức rạo rực. Vội lấy ra từ túi hệ thống sau đó mang vào tay yêu thích ngắm nhìn.
Phải mất chừng năm phút thời gian Lưu Kỳ mới bỏ qua yêu thích với Thâu Y Giới Chỉ. Mà chuyển sang vật phẩm khác. Đó là một quyển phổ.
•Vũ kĩ Tàn Thiên Cước.
Mô tả, một cước hạ lưu, đối phương lập tức ngã gục.
Thông tin vẻn vẹn mấy dòng nhưng lại cho thấy sự khủng bố của vũ kĩ này. Lưu Kỳ xem qua lập tức chắt lưỡi, môn vũ kĩ này thật sự thích hợp với hắn.
Không chần chừ Lưu Kỳ liền đem vũ kĩ học xong. Tiếp đó lại xem món cuối cùng đó là một thanh đoản kiếm được làm từ tinh thiết, rất sắc bén. Tuy nhiên hắn cảm thấy không quá hướng thú Chỉ xem một chút rồi ném lại túi hệ thống.
....
Đầu giờ chiều, rốt cuộc Lưu Nhã Hân mới tỉnh dậy. Nàng vẻ mặt phờ phạc, yếu nhược ngồi dậy.
Lưu Kỳ nằm cạnh nàng, vẫn còn ngủ say, bên mép còn có nước miếng chảy xuống. Hắn ôm chầm lấy nàng.
Lưu Nhã Hân không dám phản ứng. Nàng đối với hắn đã có sự sợ hãi đến từ sâu bên trong tâm hồn. Nàng nhẹ nhàng chuyển người, muốn rời khỏi vòng tay của Lưu Kỳ. Tuy nhiên bởi vì nàng động đậy nên hắn giật mình thức giấc. Hắn lập tức dùng ánh mơ ngủ nhìn nàng.
Lưu Nhã Hân giật mình run rẩy, không tự chủ lùi lại. Sợ bị Lưu Kỳ tiếp tục.....
Lưu Kỳ ngạc nhiên nhìn nàng, nhìn thấy nàng như mèo con sợ hãi thì lập tức thú vị cười. Cô nàng chanh chua này thật sự bị hắn khuất phục a.
•Đừng sợ ta như vậy, ta không có ăn muội đâu...
Đoạn hắn cười ôn hòa.
Lưu Nhã Hân khép nép nhìn hắn, vẫn chưa hết sợ hãi.
•Ca nói thật không, muội thật sự rất sợ ca, ca sẽ....
Nàng e dè nói.
•Được rồi, chỉ cần sau này muội nghe lời ta, ta sẽ không ức hiếp muội đâu .
Lưu Kỳ vỗ về nàng.
•Muội hứa, muội hứa...
Lưu Nhã Hân liên tục gật đầu, không dám cãi lời.
........
Ngoại cảnh.
Lối đi Lưu gia.
Lưu Kỳ dẫn Lưu Nhã Hân thong thả đi dạo Lưu gia. Tuy tiền thân vốn ở Lưu gia, đối với Lưu gia rõ ràng như lòng bàn tay, nhưng hiện tại không phải. Lưu Kỳ hiện tại là người thế giới khác xuyên qua. Đối với Lưu gia vẫn còn mới mẻ.
Lưu Nhã Hân lẽo đẽo đi theo hắn như hầu nữ ấm giường. Bẽn lẽn, ôn nhu, hoàn toàn không giống như dáng vẻ quả ớt nhỏ thường ngày. Dọc đường có không ít người nhìn thấy cảnh tượng này lập tức kinh ngạc há hốc mồm. Không tin được vào mắt mình. Giống như nhìn thấy chuyện kỳ lạ nhất thế gian.
•Nhã Hân.....
Lúc đi ngang ngã ba, chợt có một trung niên gọi lớn. Đó là Lưu Trúc Nhân. Cha của Lưu Nhã Hân.
•Sáng đến giờ con đi đâu ...
Lưu Trúc Nhân hỏi.
•Con, con đi chơi với biểu ca...
Lưu Nhã Hân ấp úng trả lời. Nàng làm sao dám nói từ sáng đến giờ bị Lưu Kỳ xx tan nát.
Lưu Trúc Nhân nghe con gái đi với Lưu Kỳ lập tức kinh ngạc. Vội kéo Lưu Nhã Hân đến rồi lấy tay sờ trán.
•Con bị sốt à ! Sao hôm nay lại đi chơi với tên tiểu tử này.
Lưu Trúc Nhân hỏi.
•Con....
Lưu Nhã Hân không biết trả lời thế nào.
•Tam thúc, Nhã Hân đi với ta người không cần phải lo lắng.
Lúc này Lưu Kỳ mới chen vào, hắn sợ Lưu Nhã Hân làm lộ chuyện. Nếu để lão già này biết, chắc chắn không xé hắn ra liền không thể a.
•Câm miệng cho ta. Nhã Hân đi với ngươi ta mới lo lắng. Ngươi là một tên vô dụng, đi với ngươi chắc chắn không có tốt lành gì. Không khéo lại lây cái vô dụng của ngươi.
Nghe Lưu Kỳ nói, Lưu Trúc Nhân lập tức gắt gỏng. Hắn không hề ưa thích Lưu Kỳ.
•Ta.....
Lưu Kỳ bị nói đến tức nghẹn họng.
•Hân nhi đi về. Từ bây giờ không được đi với nó nữa nghe không.
Lưu Trúc Nhân không chút nể mặt, kéo tay Lưu Nhã Hân đi. Trước khi đi còn hung hăng trừng mắt Lưu Kỳ một cái như răn đe.
Lưu Kỳ giận run người, đứng đơ ra một lúc mới hung hăng hét to.
•Khinh người quá đáng....
Lưu Kỳ thật sự không thể chấp nhận nổi thái độ của Lưu Trúc Nhân kia. Tuy nhiên lại không thể làm gì được. Cuối cùng chỉ có thể ôm một bụng tức, hậm hực đi về. Cũng không có tâm tình nào để ngắm cảnh nữa, một mạch trở lại phòng.
Ngoại cảnh.
Bên ngoài phòng Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ mang một mặt hậm hực đi về. Khi đến trước cửa phòng chợt thấy nơi đó có người.
•Hửm.... Lục cô, cô tìm con sao.
Lưu Kỳ lập tức cất tiếng hỏi. Người đến là lục cô cô của hắn, Lưu Tô Như.
•Ân ! Buồn quá, muốn tìm con tâm sự một chút.
Lưu Tô Như tựa lưng vào cửa mỉm cười nhìn Lưu Kỳ, ôn nhu nói.
•Vậy mời cô cô vào trong..
Lưu Kỳ lập tức vui vẻ gật đầu, đoạn mở cửa mời nàng vào trong.
Nội cảnh.
Phòng Lưu Kỳ.
Lưu Tô Như đi cùng với Lưu Kỳ vào phòng. Nàng thản nhiên leo lên giường Lưu Kỳ ngồi xuống, đoạn đu đưa chân rất là vô tư. Đối với chuyện này nàng đã rất quen thuộc.
•Lại đây lại đây, để cô cô nựng một cái nào.
Chợt Lưu Tố Như ngoắc tay, gọi Lưu Kỳ.
•Cô cô, ta đã lớn rồi.
Lưu Kỳ phản đối, tuy nhiên lại nhanh như sóc phóng tới ngồi kế bên Lưu Tô Như.
•Con vẫn là cháu trai bé bỏng của Cô Cô. Cô cô thương con nhất.
Lưu Tô Như đưa tay nựng gò má Lưu Kỳ, vẻ yêu thương. Nàng luôn yêu thương đứa cháu tội nghiệp này.
Lưu Kỳ cũng nũng nịu, cái đầu lúc lắc. Lưu Tô Như thấy vậy càng yêu thích hơn. Đem hắn ôm luôn vào lòng mà vỗ về.
Lưu Kỳ tự nhiên lại được dúi mặt vào bộ ngực A cúp khiến hắn tê dại. Vẻ mặt đê mê, không nói thành lời.